内容摘要:*-Bệ hạ, xin dừng lại!Duệ Thanh chạy đến trước mặt, dang rộng hai tay, cố ngăn Khánh Nhã đang rảo bước ra khỏi hoàng phủ. Vừa nghe thông báo, cậu vội chạy đến, trán lấm tấm mồ hôi, hơi thở có phần gấp vội.Khánh Nhã chắc lưỡi, trừng mắt nhìn bọn thị quan vừa chạy đến bên cạnh. Chính bọn họ biết mình không thể nào ngăn nổi Thánh Đế nên đã vội chạy báo cho Duệ Thanh. Bị trừng mắt nhìn, cả bọn cúi gằm mặt xuống.Đây là vùng biên giới giữa Khiết Đan và Lân Quốc, An Lãnh. Khánh Nhã vừa từ Lâm Dương, thủ phủ của Hoa Vương Triều, đến nơi không bao lâu đã tỏ ý muốn đi tham quan khắp nơi, chuẩn bị rời khỏi hoàng phủ.Vì để nọi việc được giải quyết nhanh chóng, Khánh Nhã muốn biết tình hình nơi đây cũng như hỏi chuyện cấm vệ quân.Nhưng, nhìn ánh mắt cương quyết của Duệ Thanh, Khánh Nhã biết mình một bước cũng không thể rời khỏi nơi đây. Duệ Thanh tin rằng, vì an toàn, phải ngăn Thánh đế ra ngoài. Cho nên, dù có nói rõ lý do, Khánh Nhã tin rằng, cậu ta cũng không nhượng bước, mà ngược lại sẽ nói:-Đó không phải là việc của Thánh Đế bệ hạ.Khánh Nhã nhíu mày, suy nghĩ, tìm cách thoát vây.-Một mình không được chứ gì.-Vâng ạ, một mình đi lại trong biên quan quá nguy hiểm.Duệ Thanh liền gật đầu.-Vậy thì 2 người cũng được. Khanh có thể đi theo nhưng phải đi cách xa một chút.-Hai người cũng không được. Vùng biên quan rất lộn xộn, không phải là nơi bệ hạ có thể đi dạo.-Vậy thì thêm 1 cận vệ cũng được.-Bệ hạ, bao nhiêu người cũng vậy, ngài không nên đi ra ngoài.-Cứng đầu thật. Vậy thì 4 người. Đây là sự nhượng bộ cuối cùng. Duệ Thanh, khanh nghĩ vì sao trẫm đến đây? Không phải vì nâng cao sĩ khí sao? Nếu trẫm không ra ngoài biên quan, làm sao có thể tiếp xúc với binh sĩ.-Chuyện đó thì... đúng là vậy nhưng...Duệ Thanh thoáng chút bối rối. Những điều Khánh Nhã nói không sai, trong nhất thời không tìm ra lời nào để đáp trả lại. Khánh Nhã cũng biết thế nên đã nói như vậy.-Cho 4 người đi theo, tính luôn cả khanh. Nếu vậy mà cũng không được thì trẫm sẽ trốn ra ngoài vào ban đêm.-Bệ hạ!Duệ Thanh biết Khánh Nhã đã nói là làm. Nếu tiếp tục ngăn cản, chắc chắn sẽ tìm cách trốn đi một mình. Nếu cần thiết, Duệ Thanh sẵn sàng lấy mạng mình ra can ngăn nhưng việc ra ngoài biên ải không đến mức phải làm như vậy. Cậu hạ hai cánh tay vẫn dang rộng nãy giờ, hỏi lại:-Có đúng là bệ hạ sẽ cho 4 người theo phải không ạ?-Ừ.Biết là đã thắng, Khánh Nhã vui vẻ gật đầu.ket ngoai hang anhket ngoai hang anh、、Hoa vương triều,ệnGiangHồBáGiảHồThiênLinhKìket ngoai hang anh kể từ khi Thánh Đế đời thứ 4, Khánh Nhã đăng quang đã 15 năm trôi qua.
Theo truyền thuyết,ở Hoa vương triều, Thánh Đế sẽ chuyển sinh và thống trị vương triều đời đời kiếp kiếp. Chính vì vậy, không giống như ở các nước khác, Hoa vương triều không có luật cha truyền con nối, mà đứa trẻ được sinh ra vào lúc Thánh Đế băng hà và có mang dấu ấn của Thánh Đế sẽ được chọn làm hoàng thái tử, đến năm 15 tuổi sẽ lên ngôi. Nói đơn giản, Thánh Đế không chỉ đơn giản là một vị hoàng đế ngày ngày lo việc quốc sự mà là một tồn tại mang tính thần thánh, là chiếc trụ trong tâm linh của người dân. Nhưng Thánh đế không trực tiếp lo việc quốc sự mà đây là trách nhiệm của Hoàng Đế. Hoàng đế không hẳn là người của Hoa vương triều mà được chọn ra từ các vị quốc vương của các nước chư hầu như Lân Quốc, San Quốc, Tinh Quốc, Thúy Quốc.... Vị quốc vương nào có khả năng khiến cho chư quốc thuần phục sẽ trở thành Hoàng đế của Hoa vương triều.
Hoa vương triều, trải qua một thời gian dài, từ ngày đầu lập quốc với những cuộc chiến liên miên, đã bước vào thời kì phát triển rực rỡ. Chính trị ổn định, kinh tế phát triển, người dân được cơm no áo ấm. Nhưng, mấy năm gần đây, Khiết Đan, bộ tộc ở ngoài biên giới, âm mưu chiếm đoạt quặng Bạch Cương Thạch của Lộc Quốc. Khiết Đan đã một lần dẫn quân xâm lấn nhưng bị đảy lùi. Từ đó trở đi, mối quan hệ hai bên trở nên căng thẳng, luôn ở thế chiến tranh. Tình trạng kéo dài khiến Thánh Đế phải đích thân xuất trận.
Khánh Nhã năm thứ 15, mùa thu.