Soi kèo góc Toulouse vs Monaco, 2h45 ngày 8/3
本文地址:http://slot.tour-time.com/html/034f699907.html
版权声明
本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。
本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。
Nhận định, soi kèo Malavan vs Nassaji Mazandaran, 22h30 ngày 7/3: Lùi sâu phòng ngự
Trao đổi với VietNamNet, bà cho biết tên Trần Thị Mười, hiện 73 tuổi, ở phường Phú Hữu, quận 9. Cháu gái bà tên Nguyễn Thị Thảo Nguyên là học sinh của Trường THPT Thủ Thiêm. Ở kỳ thi này, bà sẽ là người đồng hành cùng cháu.
Sáng sớm, bà chạy xe máy đưa cháu từ phường Phú Hữu đến trường thi. Trưa, hai bà cháu thuê một khách sạn gần trường nằm nghỉ. Chiều, bà cháu chở nhau về.
Bà Mười ngồi chờ cháu dưới gốc cây. Ảnh: T.A. |
Cụ bà cho biết, suốt thời gian chờ cháu, bà chẳng biết làm gì nên lấy báo ra đọc, trò chuyện cùng các phụ huynh khác. Hai năm trước, bà phải phẫu thuật thay cột sống, vì thế, cứ ngồi lâu là nhức mỏi. Thấy một thân cây khô nằm dưới gốc cây cạnh cổng trường bà ngả lưng một lúc cho khỏe. ‘Nằm trên cái cây này không được bằng phẳng, nhưng tôi nằm được’, cụ bà sinh năm 1947 nói.
Bà Mười cũng cho biết, bé Thảo Nguyên suốt ba năm học luôn là học sinh đứng đầu lớp, nhưng bà vẫn luôn dặn cháu phải ôn bài kỹ, nghỉ ngơi hợp lý và ăn uống đầy đủ để có một kỳ thi tốt.
‘Sau kỳ thi này cháu tôi sẽ đi du học ở Đức. Cháu đã có đủ điểm ngoại ngữ và chuẩn bị xong rồi. Kỳ thi này kết thúc, cháu sẽ qua đó học. Nhưng dù gì, đây là kỳ thi quan trọng nên phải chuẩn bị thật kỹ’, bà Mười nói.
Bé Thảo Nguyên tranh thủ ôn bài trước khi vào phòng làm bài thi môn toán. Ảnh: T.A. |
Trả lời câu hỏi, sao các con lại để mẹ đi đưa cháu đi thi, bà Mười cho biết, cả con gái và con rể bà đều bận việc. Một phần, bé Thảo Nguyên ở với bà từ lúc một tuổi nên bà xem cháu như con.
Bà Mười ngồi xem lịch thi từng môn của cháu ngoại. Ảnh: T.A. |
‘Tôi có bốn đứa con, ba trai một gái. Trước đây, tôi bận đi làm nên con thi tốt nghiệp, tôi phải nhờ bà ngoại các con đưa đi thi. Bây giờ, tôi cũng làm bà ngoại rồi. Thảo Nguyên là đứa cháu ngoại duy nhất của tôi. Tôi muốn nối tiếp công việc của mẹ mình’, bà Mười chia sẻ.
Bức ảnh nữ giám thị xinh đẹp ở một điểm thi THPT Quốc gia năm 2019 đang nhận được rất nhiều bình luận và lượt yêu thích.
">Cụ bà Sài Gòn ngả lưng trên thân cây khô chờ cháu ngoại đi thi
'Ai cho cô cưỡi lên người con trai tôi' gây bão màn ảnh
Cô dâu cho biết, ngày 12/11, gia đình tổ chức tiệc cưới cho cô tại nhà. Quan khách đến đông đủ để chúc mừng. Mọi người đều lên trao quà khiến cô dâu xúc động. Tuy nhiên, khi cậu em trai bước lên sân khấu và cầm trên tay món quà của mình, cô không kìm được mà rơi nước mắt.
Món quà cậu em trai Nguyễn Đăng Khoa, 12 tuổi tặng chị gái trong ngày cưới là ống heo tiết kiệm. Thu Hương chia sẻ, ống heo này em trai đã tiết kiệm từ rất lâu. Mỗi năm có tiền lì xì hay tiền ông bà, bố mẹ cho, em đều bỏ vào đó.
“Nhà mình chỉ có hai chị em. Bình thường ở nhà, mình và em trai hay trêu nhau thậm chí là đánh nhau. Nhưng khi biết chị gái đi lấy chồng, em trai buồn lắm. Mình không ngờ em lại mang món quà giá trị như vậy tặng cho mình vì đó là tiền tiết kiệm nhiều năm của em. Trước đây mình từng trêu em, xin ống heo ấy nhưng em nhất định không cho. Còn bây giờ thì lại tặng không cho chị”, Thu Hương chia sẻ.
Trên sân khấu, em trai có vẻ đượm buồn vì sắp phải xa chị. Còn người chị ôm mặt khóc vì xúc động.
Cô dâu cho hay, sẽ giữ món quà này làm kỉ niệm và tiếp tục tiết kiệm tiền vào đó. Sau này khi em trai trưởng thành, lập gia đình, cô sẽ tặng lại cho em làm quà. Cô hi vọng chú heo này sẽ là kỉ niệm đẹp của hai chị em.
Thu Hương lấy chồng cách nhà hơn 1 giờ đi xe. Vì đám cưới được tổ chức ở nhà gái trước nên chồng cô không hề biết chuyện em trai tặng chị gái ống heo tiết kiệm. Chỉ khi video được chia sẻ trên mạng xã hội, chồng Thu Hương mới biết và cảm thấy rất bất ngờ, xúc động trước hành động của em vợ.
Câu chuyện sau đó được chia sẻ nhiều trên các nền tảng mạng xã hội, thu hút sự chú ý của nhiều người. Đa số cảm kích tình cảm mà hai chị em dành cho nhau nhất là tấm chân tình mà cậu em trai dành cho người chị.
“Trong gia đình, có chị có em thực sự vui lắm. Cậu em trai nhỏ lúc nào cũng dễ thương, lẽo đẽo theo chị nên chị đi lấy chồng là em nhớ lắm đó”, tài khoản H.K viết.
“Thương cậu em trai nhỏ. Chị đi lấy chồng xa buồn lắm nên chị cố gắng về thăm bố mẹ, chơi với em nhiều hơn nhé. Mình cũng có một cậu em trai như vậy, ngày lấy chồng buồn khôn tả. Nhiều lúc chỉ muốn quay về tuổi thơ, sống hồn nhiên mãi”, tài khoản Ng.Châu bình luận.
Ảnh: NVCC
Em trai tặng ống heo tiết kiệm, cô dâu quyết định bất ngờ
Soi kèo góc Tottenham vs Bournemouth, 21h00 ngày 9/3
Thực ra cuộc ra đi của Thu Phương đến nay vẫn chưa hết ầm ĩ, không chỉ là câu chuyện của một người đàn bà bị dư luận cho là bỏ chồng, bỏ con, đạp đổ tất cả mà còn là câu chuyện làm mọi cách để ở lại Mỹ.
Rồi Thu Phương trở về. Mỗi lần về là một sự mới mẻ. Nhưng mỗi lần về, được điều gì đó cũng nhiều, và mất điều gì đó cũng không ít.
Thu Phương không giải thích gì ngoài nói về câu chuyện cuộc sống mới của cô và người chồng cũ khi hai người bỗng dưng trở thành hàng xóm. Và cũng lần đầu tiên, Thu Phương không né tránh bất cứ câu hỏi nào về cuộc hôn nhân với người đàn ông “đũa lệch” vốn để lại nhiều điều nghi hoặc.
Tôi chủ động và quyết định
![]() |
Ca sĩ Thu Phương. |
- Tôi còn nhớ hồi chị mới đi, mẹ của chồng cũ có trả lời trên báo rằng, rất nhớ và thương cô con dâu dù là người nổi tiếng nhưng vẫn chăm chỉ làm những công việc gia đình. Giờ này, chị có còn là Thu Phương của ngày đó nữa không?
- Tôi vẫn là tôi của ngày đó và cũng là lúc tôi được làm điều đó một cách trọn vẹn nhất. Câu nói đó của mẹ anh Huy, là một trong những lý do để tôi biết mình nên giữ điều gì, và cũng là những gì trong một góc trong ký ức của tôi được lưu giữ lại, để nhớ về ngày xưa bằng những gì đơn giản mà sâu nhất.
Khi được nghe những điều đó, tôi biết là mình được yêu nhiều hơn và biết mình đã trả giá như thế nào dù ở một góc bình dị nhất của những thứ mình đã sống.
- Mỗi lần trở về, chị có ghé thăm họ chứ?
- Lần đầu tiên tôi về Hà Nội, và đi chung cùng với anh Dũng, cũng ghé qua thăm bố mẹ, tiếc là không có thời gian để ăn chung với gia đình một bữa cơm. Bố mẹ anh Huy vẫn dành cho tôi những tình cảm như trước, như chưa có chuyện gì xảy ra cả.
Bố mẹ anh Huy vẫn không hề coi tôi như người khách. Sự tiếp đón cũng như ngồi nói chuyện để hỏi han những gì hiện giờ, vẫn hết sức gần gũi. Và tuyệt đối, không ai đề cập đến những gì đã qua, đó là điều tôi nghĩ không phải ai cũng làm được.
Thực tế như anh biết đó, sau bao nhiêu chuyện ầm ĩ, có những người người ta muốn chờ đợi gọi lại chuyện để mà mổ xẻ, muốn nói cho bõ tức hoặc là tìm ra một câu trả lời cho thỏa mãn, khi một thời gian dài tôi không có câu trả lời.
Nhưng ở đây, bố mẹ hoàn toàn không làm thế. Tôi thấy mình lại một lần nữa may mắn, bởi vì mình vẫn còn được sống trong không khí một gia đình với những người làm cha làm mẹ rất học thức, và rất tinh tế.
Đến bây giờ cũng vậy, mối quan hệ giữa gia đình mới của tôi với gia đình anh Huy, mọi người không ai đề cập đến những gì nhạy cảm. Anh Dũng cũng là người đàn ông sau này trong cuộc sống của tôi cũng hoàn toàn tôn trọng, vì ai cũng có những khoảng lặng riêng.
Sau này, khi tôi đón hai con đi qua Mỹ, từ lúc đó đến giờ khi quay trở lại, tôi cũng chỉ dừng lại ở Sài Gòn rồi bay ngược lại Mỹ ngay, không có cơ hội quay trở lại. Bản thân gia đình tôi ở Sài Gòn giờ cũng sang Mỹ định cư, thành ra lý do cũng như cơ hội gặp lại bố mẹ không nhiều.
Ở trong một nếp nhà như thế, người ta vẫn đặt dấu hỏi, tại sao Thu Phương lại lấy anh “Dũng đen”, một người hoàn toàn về hình thức không tương xứng với chị, đấy là chưa nói đến không tương xứng được như Huy MC…
Trong cuộc hôn nhân này, tôi không thể dùng chữ “duyên” nữa vì nếu như vậy sẽ “cũ” quá. Hẳn mọi người vẫn nghĩ tôi là người sống coi trọng hình thức.
Dĩ nhiên, nói là không coi trọng là không đúng. Nhưng, anh Dũng đâu đến nỗi… xấu xí, đàn ông to cao khỏe mạnh.
Tôi đến với anh Dũng bởi vì thứ nhất, anh Dũng là một người đàn ông thực sự, từ cách suy nghĩ đến cách cư xử. Đáng quý hơn, anh ấy là một người đàn ông của gia đình, là một người cha, một người chồng đúng nghĩa. Cái đó tôi cần. Cái đó có thể trong quá khứ anh Huy chưa đủ, và có thể cái đó những người khác không có.
- Có mâu thuẫn không, khi anh Dũng có nói với tôi, trước khi gặp chị, anh Dũng là một người không hề có ý định lập gia đình, không cần một người vợ. Nhưng điều đáng nói là, nhiều người bạn của anh Dũng đã “cảnh báo” với chị, anh Dũng là một người đàn ông rất… trăng hoa?
- Đúng là anh Dũng có suy nghĩ đó, và cũng có người nói với tôi điều như anh vừa nhắc. Nhưng cuộc đời tôi luôn có những bất ngờ mà chính tôi cũng không nghĩ sẽ lại như thế.
Sau câu chuyện công việc, chúng tôi chia sẻ với nhau nhiều, có những đêm nói chuyện điện thoại đến 6 - 7 tiếng đồng hồ. Có thể đời sống của anh Dũng từ nhỏ là tự lập, rồi anh qua Mỹ, anh có mọi thứ, nên anh sống không cần đến một cuộc hôn nhân nào cả.
Đến khi anh Dũng nhận ra con người sống khao khát một cuộc sống gia đình ấm cúng, một người chồng có trách nhiệm và một người cha mẫu mực với các con như thế nào, thì mọi suy nghĩ của anh ấy dường như thay đổi. Một sự thay đổi ngoạn mục.
Trước khi chúng tôi đến với nhau, là lúc tôi đang đánh một ván bài lớn của cuộc đời, mà tôi phó mặc không biết mình sẽ thua hay là thắng, chỉ biết mình là người dũng cảm đánh nó. Đã có lúc tôi muốn bỏ cuộc.
Chính những điều đó khiến anh Dũng thấy rằng cái tôi cần là cái gì, đơn giản thôi, đó là một cuộc sống bình dị. Tôi sẵn sàng bỏ sự nghiệp ra làm thứ yếu để đi tìm hạnh phúc, như một người leo núi chỉ mong mình leo tới đỉnh. Nếu ngã giữa chừng, tôi vẫn tiếp tục leo.
Điều đó, cô bé Thu Phương 14 tuổi rời Hải Phòng lên Hà Nội cũng chỉ để đi tìm. Và ca sĩ Thu Phương rời Việt Nam để đi Mỹ, cũng là tìm nó. Để rồi khi thấy điều đó, chính anh Dũng cũng thay đổi suy nghĩ, rằng hôn nhân là thứ có thật, là sự hy sinh và bù đắp chứ không phải là cái gì đó không thật. Và thế là chúng tôi đến với nhau.
- Thực tế, nhiều người vẫn nghĩ chị lấy anh Dũng chỉ là giải pháp tình thế trong giai đoạn chị rất khó khăn ở đất Mỹ. Để rồi hôn nhân như một sự cộng sinh, và mọi thứ trong cuộc sống gần như chị đều chịu sự điều khiển của chồng, vì một lẽ đơn giản là chị không thể làm khác?
- Suy nghĩ đó chỉ đúng có một chút thôi, khi anh Dũng đóng vai trò điều khiển, đó là điều khiển các con tôi để chúng có một tương lai rõ ràng. Điều làm tôi cảm động, anh Dũng nói, anh là một kỹ sư và anh hiểu được ở đất Mỹ học thức rất quan trọng nên anh muốn các con phải là những người có học thức, để các con có thể nắm bắt bất cứ mọi cơ hội trong cuộc sống của mình.
Trước khi đến với anh Dũng, giữa tôi và anh ấy là mối quan hệ giữa ca sĩ và ông bầu, một sự cộng sinh lạnh lùng. Tôi sòng phẳng đến mức khi đặt vấn đề mua nhà cho bố mẹ tôi ở Sài Gòn, tôi vay tiền anh Dũng để rồi đi hát trừ dần. Anh Dũng tôn trọng mọi quyết định đó.
Qua Mỹ, tôi khó khăn, và khó khăn nhất lúc đó là cái khó khăn của một người mẹ xác thì ở Mỹ, hồn thì ở Việt Nam và đau đớn khi xa con, anh Dũng đã hiểu và là người đứng sau để yểm trợ cho mọi quyết định của tôi. Giữa cái hiểu để chia sẻ, để chung tay khác với việc hiểu mà ra điều kiện. Anh Dũng là trường hợp thứ nhất.
- Tại sao mọi người không đặt câu hỏi: Lý do gì mà một người đàn ông đi lấy một người đã có hai đứa con, đó là những chiếc ba lô trên một hành trình rất nặng?
- Tôi chỉ nói đơn giản, khi đón hai con sang, nếu anh Dũng là người ích kỷ, anh sẽ có thể làm cho quy trình giấy tờ chậm lại, hoặc không bảo lãnh. Chỉ từ những công việc như thế thôi, nên có thể khẳng định con người anh ấy như thế nào.
Tôi nghĩ, anh Dũng nhìn thấy ở tôi những điều mà từ xưa đến giờ anh chưa thấy. Anh cũng hiểu được sự chịu đựng của tôi, và bắt đầu từ đó dẫn đến một tình yêu quá lớn. Anh sẵn sàng hy sinh mọi thứ và anh Dũng cũng có nói, anh sẵn sàng quên cả bản thân anh, miễn sao không thấy tôi khóc, chỉ muốn Phương hạnh phúc thôi.
Người ta chỉ nhìn anh Dũng bề ngoài, nhưng bên trong tuyệt vời hơn tất cả sự tưởng tượng. Tôi cũng khẳng định, mọi sự lựa chọn là của tôi, và tôi chủ động hết mọi thứ trong những lựa chọn về cuộc sống cũng như trong công việc, anh Dũng là người tôn trọng tất cả mọi quyết định của tôi, chứ không phải tôi là con rối của anh ấy.
Trong gia đình, anh ấy làm rất tốt vai trò của một người chồng, một người cha, để tôi cảm thấy yên tâm mình được đặt đúng vị trí của một người phụ nữ.
Để con không thấy có ba mẹ… riêng
![]() |
Thu Phương và người chồng hiện tại Dũng Taylor. |
- Chị nói, anh Dũng cho chị làm một người phụ nữ đúng nghĩa, và cho con chị một người cha mẫu mực. Thẳng thắn thế, chị không sợ làm tổn thương người hàng xóm, cũng là người chồng cũ của chị ư?
- Anh Huy cũng nhận ra điều đó, và chúng tôi đều hành xử vì cái chung: tương lai của các con. Việc một ngày chúng tôi ngồi lại để giải quyết những vấn đề con cái như những người bạn, là một điều tôi chưa từng được chuẩn bị và tôi không bao giờ ngờ tới.
Điều may mắn của tôi là anh Dũng hoàn toàn không có khái niệm con riêng con chung. Anh Dũng làm tất cả những gì có thể được miễn sao tôi hạnh phúc.
Anh muốn bù đắp những gì tôi mất mát trong 5 năm nên khi hai đứa trẻ đến, anh yêu thương gần như hơi quá, cũng làm cho hai đứa trẻ quá tải tình thương. Thế nên phải căn chỉnh làm sao để vừa là yêu thương, vừa là dạy dỗ, vừa để các cháu biết được khuôn khổ.
Chuyện với anh Huy, anh Dũng tương đối tế nhị, nhưng lại rất chân thành. Trước đây khi mọi chuyện mới xảy ra, anh Huy chẳng thèm nói chuyện với anh Dũng. Thẳng thắn mà nói, với sự chân thành của anh Dũng, anh Huy cũng nhận ra có những việc lẽ ra là của anh Huy, nhưng trước đây anh Huy đã không làm.
Và rồi khi biết anh Dũng đón các con sang, hai người đã nói chuyện, hiểu nhau để rồi từ đó chúng tôi là những người bạn, cùng nhau lo cho các con.
Việc của chúng tôi là, làm cho con cảm thấy chúng có thêm một ông bố và một bà mẹ đúng nghĩa, chứ không phải cho con trẻ cái cảm giác so đo về bố nào bố đẻ bố nào bố không đẻ.
- Vậy anh Dũng đã làm gì, để các con thấy được điều đó?
- Như tôi đã nói, một người mẹ có thêm hai đứa con, như là người vác hai cái ba lô quá nặng. Anh Dũng không phải là người nâng giùm vác hộ, mà là người mở những cái ba lô đó ra, xem ngăn nào của bố, ngăn nào của mẹ. Ngăn của mẹ là giáo dục đạo đức và những cách ứng xử Á Đông, để con không quên nguồn cội. Anh Dũng chuẩn bị những tri thức, kiến thức cần thiết cho con hòa nhập.
Đối với cá nhân tôi, tôi thấy khả năng của mình tương đối hạn hẹp vì mình sống ở nước ngoài chưa được bao lâu để thấy mình đủ văn hóa để nói chuyện với con. Mỗi ngày tụi nhỏ phát triển rất là nhanh và cập nhật cuộc sống cũng nhanh không kém.
Tôi phải cố gắng để các con có được một đời sống tinh thần đầy đủ. Tất cả những gì xa hơn nữa, về kiến thức, định hướng… tất cả tôi trông chờ vào anh Dũng, người cần thiết trong cuộc sống của tôi và những đứa trẻ. Điểm cô giáo gửi về thấp, hay trường có vấn đề gì, hay đi học trễ, là anh Dũng phải sinh hoạt rõ ràng. Mỗi ngày anh Dũng giao, truyền hình không được xem quá hai tiếng, làm đủ bài. Nó biết hết.
Anh Dũng có nhiều sự đòi hỏi, ví dụ anh cũng muốn thể hiện những thành quả của mình, vì anh đang nuôi dưỡng hai đứa trẻ không do mình sinh ra, như một người trồng cây, nên anh luôn chăm bón, săn sóc miễn sao nó đơm hoa kết trái được tốt.
Các con không phải có căn bản ở nước ngoài nên rất khó, nhưng anh chăm lo mỗi ngày để làm sao cháu có thể phát huy được bản thân đối với môi trường nước Mỹ, mà vẫn giữ được tình cảm cha con đúng nghĩa để các cháu không phải suy nghĩ: đây không phải là cha đẻ ra mình.
Nhưng nói chung, hai đứa trẻ cũng luôn muốn học hỏi và lắng nghe, đó là công của anh Dũng.
- Chị có bao giờ nghĩ, khi anh Dũng thương và lo cho các con quá, sẽ phần nào làm mờ hình ảnh người cha đẻ trong suy nghĩ của các cháu?
- Nói công bằng là các con tôi gần gũi anh Dũng nhiều hơn cha đẻ của nó. Hồi còn ở Việt Nam, các con háo hức sang Mỹ để được gặp “ông Tây” và thương “ông Tây” lắm, khi mỗi lần chúng gặp “ông Tây” ở Thái Lan.
Đứa trẻ nó cũng có cách cảm nhận của nó và nó sẽ lớn lên, nhận thức sẽ thay đổi. Cái chính là người lớn phải làm sao để đứa trẻ sống đúng.
Dù lần đầu làm cha nhưng anh Dũng rất có kinh nghiệm trong giáo dục trẻ con.
Anh Dũng từng nói với tôi, tình thương dành cho các con phải công bằng, không có chuyện thiên vị. Và phải để các con thấy bố mẹ là chung, nên không có chuyện cái gì không xin được Daddy (anh Dũng), thì sang xin bố Huy.
Ví dụ như bé Hải, năm 16 tuổi, nó biết bố Huy chiều nó, nên nó dùng cái đó như lợi thế. Nó đòi anh Dũng mua cho nó ba cái bông mũ ba màu khác nhau, anh Dũng hỏi tại sao, nó nói một cái con chơi, hai cái con cho hai đứa bạn. Anh nói, anh mua cho con một cái chứ không mua cho hai đứa bạn được. Nếu con muốn, con lấy tiền lương mà mỗi tuần anh cho con, con mua cho hai đứa bạn.
Thế là nó đi tìm bố Huy của nó để xin hai cái kia. Sau đó, anh Dũng với anh Huy sẽ phải làm việc chặt chẽ với nhau để nó thấy không phải cái gì không xin được Daddy thì sẽ xin bố Huy.
- Qua bao biến cố, dù mọi chuyện có là những kết thúc có hậu nhưng khi sống cạnh nhau, lại cùng chung tay giải quyết vấn đề con cái hẳn sẽ không tránh được những cái giật mình sót lại từ quá khứ của chị và anh Huy. Điều đó chị có sợ rằng nếu mình không cẩn thận, mọi thứ sẽ rối tung?
- Mọi chuyện giờ thật bình thản và mọi người hoàn toàn tôn trọng cuộc sống của nhau và có ý thức xây dựng. Người lớn hoàn toàn đủ văn minh, đủ văn hóa để hiểu.
Đối với những cặp vợ chồng có những bất cập trong hôn nhân khi ở cạnh nhau, cũng là một thử thách lớn. Và việc của những đứa trẻ quả là một bài toán khó, chúng tôi cũng không ngoại lệ.
Tôi, anh Dũng cũng như vợ chồng anh Huy đều có một suy nghĩ giống nhau: Người lớn, giải quyết những vấn đề của người lớn. Còn với đứa trẻ, có một điều duy nhất là tình thương đối với chúng.
Hoàn toàn 4 người đều cho con một niềm hãnh diện với bạn bè là chúng có thêm một bố, một mẹ nữa. Để thấy rằng tình yêu của 4 người dành cho con không có gì khác nhau. Một người chúng gọi là Daddy, một người chúng gọi là bố, nó rất khác biệt.
Và chúng luôn biết, những điều nói với bố không có nghĩa là daddy không biết vì giữa daddy và bố đều có những cuộc nói chuyện dẫn đến quyết định cuối cùng là chăm lo cho các con.
Anh Huy cũng không ngại khi anh Dũng chăm sóc, yêu thương con đến như thế. Dĩ nhiên anh Dũng cũng có cách nhìn nhận của anh rất riêng vì anh không sống ở môi trường văn hóa Việt Nam, lại là người chồng trong một cuộc hôn nhân tương đối nhạy cảm.
Con của chúng tôi không sống giữa hai luồng tình cảm, mà chỉ chung một luồng dù có đến hai ông bố và hai bà mẹ. Bổn phận của tôi hay những người lớn trong câu chuyện này là để đưa đứa trẻ đi đến một cái đích cần đến của nó bằng tình thương và trách nhiệm của tất cả mọi người. Quanh đi quẩn lại cũng là giá trị con người, mỗi ngày phải nỗ lực.
- Đến bây giờ, khi Thu Phương đã an phận, cũng không thể xóa được suy nghĩ rằng chị rất nổi loạn. Tóm lại, chị thuộc tuýp nào?
- Tôi không nghĩ mình là người nổi loạn mặc dù mình cá tính, thẳng thắn đến mức mất lòng. Tôi sống nghệ sĩ lắm, không toan tính đắn đo thiệt hơn. Nếu tôi ham hố danh vọng các thứ thì tôi đã không như ngày hôm nay.
Những gì tôi muốn, đều đặt giá trị gia đình và đạo đức hơn tất cả mọi thứ, cho đến giờ phút này điều tôi có được là một gia đình trong tay mình sau bao nhiêu biến cố tôi phải trải qua trong cuộc đời.
Tôi lựa chọn và tôi chịu trách nhiệm. Tôi đi tìm hạnh phúc cũng đồng hành với việc đi tìm sự bình yên. Tôi có mục đích sống rõ ràng và tôi cũng không phủ nhận, bên cạnh đó có rất nhiều hệ lụy, có nhiều nước mắt, có nhiều hy sinh.
Cái cuối cùng khi tôi thấy được, là điều mình muốn mình đã có được. Đó là giá trị hạnh phúc. Tôi sẽ không bao giờ từ bỏ bất cứ một cái gì nếu nó là của mình, nhất là giá trị thực sự của hạnh phúc.
Người đàn bà trong tôi sẽ an phận nếu như có được một giá trị đích thực. Và bây giờ, tôi có thể ngắn gọn, tôi an phận. Tôi phải cảm ơn những đổ vỡ vì giá trị tìm được sau những mất mát đó.
Hai đứa trẻ của chúng tôi hiện giờ dù hòa nhập rất nhanh nhưng lại rất Việt Nam, vì nó được sống trong môi trường gia đình. Anh Dũng sống ở nước ngoài rất lâu nhưng cá tính cũng như chiều hướng của anh, thì luôn nhìn về giá trị dân tộc.
Chúng tôi vẫn đi chùa, vẫn sinh hoạt cộng đồng. Đặc biệt nữa, chúng tôi gặp nhau ở một điểm lớn, gia đình là quan trọng nhất. Tôi vẫn đi chợ mỗi ngày dù lái xe đi chợ hết 40 phút lái xe cả đi lẫn về. Chúng tôi vẫn nấu ăn mỗi ngày và bắt buộc phải có bữa cơm gia đình.
"Thân phận và Hào quang" là cuốn sách mới xuất bản của nhà báo Hoàng Nguyên Vũ. Đây là cuốn sách hé lộ góc khuất cuộc đời của những nghệ sĩ hàng đầu Việt Nam. Hoàng Nguyên Vũ đặt những câu hỏi sắc sảo, đôi khi phê phán, và luôn xoáy thẳng vào những góc khuất của người mình gặp. Nhưng đồng thời, những câu hỏi của Vũ, cách anh khai thác câu chuyện, rất có tình, thể hiện sự cảm thông với người đang chia sẻ với thế giới bên ngoài nỗi buồn, thậm chí bất hạnh của họ. Kết quả là người đọc cảm nhận những ngôi sao tươi sáng trong “hào quang” ấy đều có “thân phận” mỏng manh giữa chốn nhân gian. |
Trích "Thân phận và hào quang"
Theo Zing
Thanh Tuyền: Tự tử không thành và hành trình tìm cha cho con">Chuyện chưa biết về chồng ca sĩ Thu Phương
Video: Bé trai giấu điện thoại giúp chủ tiệm bánh tiêu ở TPHCM gây sốt mạng (Nguồn: Nhân vật cung cấp).
Sáng hôm sau, chị Nguyễn Trường Như Hoài (33 tuổi, chủ quán bánh tiêu) đến cửa hàng thì phát hiện mất điện thoại. Thiết bị có giá khoảng 4 triệu đồng, phục vụ nhận đơn bánh qua ứng dụng.
Sau khi kiểm tra camera an ninh, chị Hoài trông thấy hành động của bé trai nên đăng tải đoạn video lên mạng xã hội để lan tỏa điều tích cực. Đoạn video nhanh chóng thu hút hơn 1,3 triệu lượt xem, hàng chục nghìn lượt yêu thích.
"Tuy nhiên, sau khi bé trai rời đi khoảng 2 phút thì một người đàn ông đã đến lấy chiếc điện thoại và nhanh chóng rời đi", chị Hoài nói, cho biết đã gọi lại số điện thoại, nhưng đầu dây bên kia báo "nhầm số".
Bé trai dùng đồ vật che chắn, giấu điện thoại giúp chủ tiệm bánh tiêu (Ảnh cắt từ video).
Hoàn cảnh của bé trai
Ngay khi nhận được tin báo của chị Hoài, Ban chỉ huy Công an quận 3 đã chỉ đạo Đội CSHS tiến hành rà soát, truy xét.
Đến 16h ngày 22/6, bằng các biện pháp nghiệp vụ, các trinh sát đã phối hợp với Công an phường 10, quận 3 bắt giữ đối tượng Vũ Hoàng Phong.
Phong khai sau khi lấy chiếc điện thoại của chị Hoài đã đem bán cho một cửa hàng điện thoại với giá 700.000 đồng. Số tiền này nghi phạm dùng để mua ma túy sử dụng.
Chị Như Hoài, chủ tiệm bánh tiêu (Ảnh: Nhân vật cung cấp).
Khi đến cơ quan công an nhận lại tài sản, chị Hoài đã gặp bé trai giúp mình giấu điện thoại.
Chị cho biết bé trai 14 tuổi, không có bố mẹ, sống cùng bà ngoại gần tiệm bánh. Người bà thường nhặt ve chai để mưu sinh.
Tối muộn 19/6, cậu bé ra đường mua bánh mì thì phát hiện chị Hoài bỏ quên điện thoại ở tủ bánh nên giúp đỡ.
"Tôi gửi chút quà cảm ơn hành động đẹp của cậu bé. Tôi chỉ đăng hành động của em, không muốn chia sẻ những hình ảnh tiêu cực sau đó", chị Hoài nói, cho biết đây cũng là bài học để sau này cẩn thận hơn.
">Hoàn cảnh bé trai giấu điện thoại giúp chủ tiệm bánh tiêu ở TPHCM
Sau khi đọc thông tin về hành vi của Linh, nhiều ông bố bà mẹ thể hiện bức xúc, kêu gọi chia sẽ hình ảnh của Linh khắp nơi để mọi người biết, đồng thời, giúp các ông bố bà mẹ biết cách phòng tránh.
Nhiều người đặt câu hỏi, làm sao có thể dạy con cách phòng trách việc bị sàm sỡ khi đi thang máy một mình. Có ý kiến, hãy cho con đi học võ để khi thấy đối tượng có ý định sàm sỡ thì dùng vũ lực để chống lại.
Theo võ sư Lê Hoàng Mai, không gian trong thang máy ở các tòa nhà, khu vui chơi, trường học rất chật hẹp.
Những kẻ có định sàm sỡ sẽ có hai lý do: Biến thái và sử dụng chất kích thích. Lúc này, họ rất mạnh. Nạn nhân là trẻ em và phụ nữ chân tay yếu, nếu dùng vũ lực để chống trả sẽ thua, có khi nguy hiểm đến tính mạng.
Vị võ sư khuyên, cha mẹ không nên để trẻ đi một mình đến những nơi vắng và tuyệt đối không dạy con dùng vũ lực để giải quyết khi bị sàm sỡ. Trường hợp phải để con đi thang máy, đến chỗ vắng một mình thì nên trang bị cho con một chiếc còi và dặn hãy luôn mang theo.
Đồng thời, cha mẹ hãy dặn con, khi cảm thấy nguy hiểm thì thổi còi. Những kẻ biến thái rất sợ tiếng động và sợ bị phát giác. Cửa thang máy chỉ khoảng một phút là mở, vì thế, có tiếng động chúng sẽ dừng lại.
Trường hợp trẻ vẫn bị sàm sỡ, cha mẹ hãy bình tĩnh, nhẹ nhàng khuyên con, làm sao đừng để con sang chấn tâm lý. Sau đó, hãy thu thập bằng chứng cứ rồi tố cáo kẻ phạm tội đến cơ quan chức năng.
Với những người phụ nữ, ngoài sử dụng chiếc còi, nếu đi thang máy mà bị sàm sỡ thì hãy vờ chấp nhận. Chấp nhận ở đây không phải để kẻ biến thái thích làm gì thì làm, mà là để bảo vệ mình.
Trong thang máy thường có camera. Khi đối tượng ôm hôn, sàm sỡ, làm sao đưa mặt anh ta ra cho camera chiếu rõ.
“Đừng nên dùng vũ lực để chống đối. Những kẽ biến thái rất mạnh, phụ nữ, trẻ em dùng vũ lực không ăn thua, có khi nguy hiểm đến tính mạng”, võ sư Mai nhấn mạnh một lần nữa.
Người mẫu Trang Trần cùng các cư dân đã họp với ban quản lý chung cư Galaxy 9, yêu cầu công khai hình ảnh kẻ dâm ô bé gái.
">Võ sư chỉ cách an toàn cho bé khi đi thang máy một mình
友情链接