Nhận định, soi kèo Wellington Phoenix vs Melbourne City, 13h30 ngày 28/2: Lịch sử gọi tên
本文地址:http://slot.tour-time.com/html/14e198729.html
版权声明
本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。
本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。
Nhận định, soi kèo Al Khor vs Al
![]() |
Không kể những người buộc phải dậy sớm vì mưu sinh, những người dậy sớm nhất với những bài tập thể dục dưỡng sinh, rèn sức khỏe đa phần là người cao tuổi. Bất kể thời tiết, các cụ rất chăm chỉ luyện tập. |
![]() |
Các thế hệ bên Hồ Gươm buổi sáng sớm. |
![]() |
Người đàn ông tập dưỡng sinh bên Hồ Gươm. |
![]() |
Các cụ ông hào hứng chuyện trò buổi sớm bên Hồ Gươm sau mấy vòng đi bộ dưỡng sinh. |
![]() |
Các bà, các chị buôn chuyện buổi sớm bên Hồ Tây. |
![]() |
Nhiều người già ở Hà Nội vẫn giữ thói quen cập nhật tin tức từ báo in vào mỗi buổi sáng. |
![]() |
Bắt đầu ngày mới với những tin tức trên tờ báo in dù không còn nóng hổi như những trang báo mạng cập nhật tin tức từng giờ, từng phút. |
![]() |
Thanh thản trong khi đợi khách buổi sớm mai. |
![]() |
Cụ bà ở phố Hàng Bạc tranh thủ hít thở không khí trong lành buổi sớm trước cửa nhà. |
![]() |
Bữa điểm tâm sớm trên hè phố Hoàn Kiếm. |
![]() |
Hàng nước chè dọn sớm chờ khách. |
![]() |
Những hình vẽ graffiti chỉ xuất hiện khi các cửa hàng đóng cửa từ nửa đêm đến khoảng 7, 8 giờ sáng hàng ngày. |
![]() |
Một phụ nữ gánh hàng rau đi qua những người đàn ông đang trầm tư bên chén chè sớm ven Hồ Tây. |
Do muốn thay đổi thực đơn, một dòng họ ở Yên Trường dùng lợn, bò và gà chế biến cỗ. Tuy nhiên khi khách đến ăn, thấy không có thịt chó họ xin phép ra về khiến nhiều mâm cỗ bị "ế".
">Hình ảnh Hà Nội hài hước, lạ lẫm không dành cho người dậy muộn
Từ hướng dẫn viên du lịch
Huỳnh Trường Hiếu, 24 tuổi, tốt nghiệp ngành truyền thông từ Cuba, mong muốn tìm kiếm cơ hội làm hướng dẫn viên du lịch tiếng Tây Ban Nha tại thành phố này.
Sau 22 giờ đi xe khách, Đà Nẵng đón anh bằng cái nắng nóng quen thuộc của vùng biển, một không khí yên bình đối lập hẳn với TP.HCM. “Hồi đó chọn Đà Nẵng đơn giản vì thấy nó giống với Cuba nhất, hiền hòa, trong lành lắm, chứ thực sự chưa biết sẽ xoay sở thế nào”, Hiếu kể.
![]() |
Hiếu xoay sở bằng cách thuê căn phòng sinh viên chục mét vuông sau Đại học Bách Khoa Đà Nẵng, ở chung với hai người bạn hướng dẫn viên khác. Hằng ngày ăn những bữa cơm sinh viên 10.000 đồng, Hiếu đi đặt hồ sơ ở tất cả các công ty du lịch mình biết, hoặc mở đống tài liệu du lịch ra đọc.
Hai người em của Hiếu đều lập nghiệp ở TP.HCM. Bố mẹ Hiếu ở Bình Thuận, đều muốn anh ở lại TP.HCM cho “có anh có em”. Bốn tháng ra Đà Nẵng trúng vào mùa thấp điểm, không có việc làm cho những người mới vào nghề như Hiếu. Anh vẫn quyết ở lại.
“Đà Nẵng khi ấy hầu như không có khách sạn nhà cửa cao tầng, chưa có cái gì đâu”, Hiếu tả lại khung cảnh thành phố khi ấy. Đoàn khách đầu tiên anh đón vào tháng 3 năm 2011 là một gia đình Tây Ban Nha. Họ vào Hội An chơi 3 ngày rồi ngược ra Huế thăm quan 2 ngày.
“Biển đẹp quá, đây là đâu vậy?”, họ hỏi với Hiếu khi đi ngang qua Đà Nẵng. “Khách du lịch phương Tây thời ấy chỉ biết Việt Nam có Hà Nội, Huế, Hội An, TP.HCM thôi, những địa điểm nằm trên con đường di sản”.
Thực tế biển Đà Nẵng lọt top 6 bãi biển đẹp nhất hành tinh đã từ năm 2007. Nhưng đến thời điểm đó, vẫn chưa được nhiều người biết đến.
Chàng hướng dẫn viên không một ngày kinh nghiệm và ít hiểu biết sâu đã có lần bị chính những vị khách của mình chỉ tay vào guidebook bảo “cậu nói sai hết rồi”. Từ đó Hiếu hạ quyết tâm mỗi ngày đọc 5, 10 trang sách lịch sử, văn hóa, tìm tòi tài liệu hiếm, tham gia các lớp huấn luyện kỹ năng của sở Du lịch thành phố, những khóa học được Hiếu đánh giá rất cao. “Mỗi chữ mình nói ra với khách du lịch đều đại điện cho hình ảnh của cả một đất nước”, Hiếu tự nhủ và không còn những “tai nạn” như trước kia lặp lại.
Trong khi Hiếu nỗ lực hoàn thiện kỹ năng nghề, Đà Nẵng cũng không mất quá nhiều thời gian để cho thế giới nhận ra giá trị của mình. Khách du lịch từ khắp thế giới bắt đầu đổ về Đà Nẵng. Bây giờ, điều đầu tiên khi khách hỏi Hiếu khi đặt chân xuống sân bay Đà Nẵng là “Cầu Vàng của Đà Nẵng ở đâu? Hiếu cho chúng tôi đi nhé”.
Trong những khu vui chơi lớn của thành phố đã thấy ngày càng nhiều khách du lịch phương Tây - vốn không mặn mà với những nơi không di sản. “Tôi đang ở Việt Nam thật ư? Còn tưởng là vẫn ở Châu Âu kia chứ”, thi thoảng họ vẫn hay thốt lên như vậy khi thăm Đà Nẵng.
Sau 6 năm làm hướng dẫn viên du lịch, Hiếu mua được đất và nhà ở Đà Nẵng, thực hiện được ước mơ định cư ở thành phố hiền hòa yêu thích của mình từ ngày trẻ. Từ một cậu thanh niên nghèo, ăn ké cơm của những tài xế xe khách Đà Nẵng - TP.HCM mỗi lần về thăm cha mẹ, bây giờ Hiếu có thể cho vợ con về thăm nhà trên những chuyến bay chất lượng nhất. Bố mẹ anh từ chỗ ngăn cản, giờ đã chuyển ra Đà Nẵng ở hẳn với con trai.
![]() |
Gặp gỡ gia đình anh một sáng chủ nhật bên cầu tình yêu, Hiếu ôm cậu con trai cùng vợ và bố mẹ chụp ảnh bên sông Hàn. Từ thành phố đáng sống này, Hola, con trai anh sẽ lớn lên và thực hiện những ước mơ của mình.
Đến người thợ làm đá
“Sáng đánh cá, chiều học đá”. Anh Huỳnh Cư 20 năm trước là thợ học làm đá mới ra nghề, chưa kiếm nổi ba chục nghìn tiền công mỗi ngày. Năm giờ sáng, Huỳnh Cư đã vác lưới, lọ mọ ra sông Cổ Cò kéo cá tôm để vợ bán đổi sữa cho con.
Cả xã Hòa Hải nằm dưới chân Non Nước đều là những ngôi nhà cấp bốn, mái tôn đều xăm xắp, không có nhà nào quá một tầng ngoi lên. Cứ sau mùa bão, vợ chồng lại đi nhặt nhạnh lại tấm fibro vỡ, lợp lại nóc nhà. “Được ở một mái nhà không bay, không dột mỗi mùa bão” là ước mơ duy nhất của vợ chồng Huỳnh Cư thời trẻ.
![]() |
Những năm cuối thế kỷ 20, khách Tây lác đác ghé Ngũ Hành Sơn. Họ đi thành nhóm dăm ba người và thường chọn leo Thủy Sơn - ngọn cao nhất trong “ngũ hành” để ngắm được toàn cảnh thành phố. Xuống núi rồi, khách đi thẳng vào Hội An.
Thi thoảng, có khách nghe giới thiệu “làng đá mỹ nghệ hơn 400 năm nằm dưới chân núi” sẽ tìm đến tham quan. Một pho tượng Phật Di lặc tạc ba ngày rưỡi, báo giá 200.000 đồng, mà thi thoảng cũng không bán nổi.
Ông Huỳnh Cư hai mươi năm sau là chủ một xưởng đá mỹ nghệ tạc ra bao nhiêu bán hết sạch bấy nhiêu. Tuyến đường Hoàng Sa - Võ Nguyên Giáp - Trường Sa, con đường du lịch tỷ đô được mở ra đã thay đổi số phận của làng đá Ngũ Hành Sơn và cả Đà Nẵng. Những khu vui chơi giải trí, khu nghỉ dưỡng, nhà hàng, khách sạn… mọc lên, du lịch đã kéo mức sống của toàn bộ cư dân thành phố đi lên.
Bây giờ, ông lại loay hoay giữ nghề theo một cách khác: giới trẻ không ham làm cái nghề bụi bặm này nữa mà tìm thấy đủ mọi loại cơ hội từ ngành du lịch đang phát triển.
![]() |
Ông Cư tiếc nghề làm đá. Nhưng ông cũng hiểu quy luật phát triển. Khi con lớn thi vào đại học, ông cũng khuyên con, như hàng nghìn bậc cha mẹ của thành phố biển này khi con đứng trước ngưỡng cửa cuộc đời.
“Con thi vào trường du lịch đi”, ông nói.
Ông Huỳnh Cư, anh Trường Hiếu, và tất thảy những người dân Đà Nẵng từ ngày xưa ấy đều hiểu rằng, họ có ngày hôm nay, là nhờ du lịch phát triển, nhờ những con người, những Tập đoàn dám nghĩ dám làm, thay đổi hẳn bộ mặt của một thành phố.
Doãn Phong
">Nhiều người Đà Nẵng đổi đời nhờ du lịch
Cơ hội việc làm cho giới trẻ trong show 'Người được chọn'
Siêu máy tính dự đoán West Ham vs Leicester, 3h00 ngày 28/2
Tôi là cô gái nông thôn. Bố mẹ đông con nên kinh tế chật vật. Tuổi thơ của tôi là bữa đói bữa no và những buổi mò cua bắt ốc trên các cánh đồng để kiếm tiền nộp học. Vì vậy tôi luôn mơ đến những ngày tháng được bước chân lên Thủ đô, ngồi vào ghế giảng đường đại học để có cơ hội được thoát nghèo.
Bố mẹ tôi không có tiền, tầm nhìn cũng chỉ hạn hẹp quanh lũy tre làng nhưng khi thấy tôi có ước mơ đó cả bố và mẹ đều đồng ý. Họ dồn tất cả tâm sức để tôi có thể thực hiện ước mơ của mình.
Cuối cùng, tôi cũng đậu được vào một trường đại học danh tiếng. Qua ngôi trường này, tôi đã quen anh, người ám ảnh cuộc đời tôi suốt những năm tháng sau này.
Anh là con trai độc nhất trong một gia đình giàu có. Bố mẹ anh là ông chủ, bà chủ trong lĩnh vực kinh doanh và cũng là người đã tài trợ tiền học cho tôi suốt 4 năm đại học.
Năm đó vì đỗ vào trường với mức điểm thủ khoa, tôi đã được nhiều cá nhân, tổ chức quan tâm chú ý. Sau đó, khi biết tôi có hoàn cảnh khó khăn, bố mẹ anh đã thông qua một tổ chức từ thiện, đỡ đầu cho tôi và có trách nhiệm đóng tiền học phí cho đến khi tôi ra trường.
Chính vì sự đỡ đầu đó, có đôi lần tôi đã đến nhà họ để bày tỏ lòng biết ơn và tình cờ gặp anh.
Anh học cùng trường với tôi và hơn tôi 2 khóa nên chúng tôi bắt chuyện với nhau khá dễ dàng. Sau đó, anh bắt đầu theo đuổi và nói lời yêu với tôi.
Tôi cũng cảm mến anh nhưng lại nghĩ anh chỉ quen tôi cho vui vẻ chứ không phải tình cảm chân thành nên đã từ chối anh. Thế nhưng tôi không ngờ, sự từ chối ấy của tôi khiến anh suy sụp. Mẹ anh phải điện thoại cho tôi và đề nghị 1 cuộc trò chuyện riêng.
Trong cuộc trò chuyện đó, mẹ anh nói tôi hãy mở lòng để cả hai hiểu hơn về nhau. Nếu chúng tôi thực sự yêu thương nhau và giúp đỡ nhau học hành tiến bộ, bà sẽ đồng ý…
Ngày tôi ra trường, anh đã nói với bố mẹ và mong muốn được làm đám cưới với tôi. Bố mẹ anh không phản đối. Họ đồng ý để chúng tôi tổ chức một lễ cưới rình rang, vàng đeo trĩu cổ với điều kiện chúng tôi không đăng ký kết hôn cho đến khi sinh con trai.
Tôi đã giấu bố mẹ mình về bí mật này và bước vào gia đình anh với sự trầm trồ ngưỡng mộ của rất nhiều bạn bè và họ hàng người thân… 1 năm sau khi cưới, tôi mang thai bé trai. Tuy nhiên đứa trẻ đã qua đời khi vừa ra đời được 21 ngày vì căn bệnh bại não.
Nỗi đau này chưa vơi thì tôi phát hiện bố mẹ chồng tôi cho người về quê để điều tra tông ti họ hàng của tôi. Sau đó, họ thì thầm với chồng tôi rồi khuyên tôi nên đến bệnh viện để sử dụng các biện pháp ngừa thai.
Tôi không biết chồng tôi đã nghe được chỉ đạo gì từ bố mẹ nhưng kể từ ngày đó, anh nhạt nhẽo với tôi, đối xử với tôi như người dưng nước lã.
Tôi biết thân biết phận mình nhỏ bé, bố mẹ chỉ là nông dân nên cố gắng nhẫn nhịn để giữ gìn mái ấm gia đình. Thế nhưng càng ngày, cách đối xử của gia đình chồng càng khiến tôi cảm thấy mình là người vô dụng và thừa thãi.
Chồng tôi luôn đưa những cô gái đẹp đi tiệc thay vì tôi. Bố mẹ chồng tôi thì luôn dẫn dắt và tạo điều kiện để chồng tôi làm quen với những cô gái có gia thế khủng và không hề để ý đến cảm xúc của tôi. Khi tôi lên tiếng, mẹ chồng tôi mới khiến tôi ngã ngửa. Bà bảo tôi chưa phải vợ của anh.
Sau đó, bà lại xoa dịu tôi bằng lời hứa, nếu trong năm tới tôi sinh cho anh một cậu con trai khỏe mạnh, bà sẽ để tôi làm thủ tục đăng ký kết hôn.
Tuy nhiên lần này, tôi không muốn đồng ý với những thỏa hiệp của bà. Tôi quyết định bước ra khỏi nhà với vài bộ quần áo cũ mà tôi đã tự mua bằng tiền của chính mình. Toàn bộ vàng bạc mà bố mẹ chồng trao cho tôi ngày tôi kết hôn, tôi cũng trả lại.
Tôi không muốn mình nợ nần gia đình này thêm bất cứ thứ gì. Tôi càng không muốn biến mình thành con rối với những điều kiện và thỏa thuận.
Nhiều người nói tôi ngu dại nhưng không ai hiểu, cuộc sống của tôi thế nào trong căn nhà này. Vì vậy tôi sẽ tự quyết định cuộc đời của chính mình…
Chỉ trông con lơ là một vài giây, người mẹ đau đớn ôm cơ thể con trai vừa rơi từ tầng cao xuống đất.
">Sau đám cưới vàng đeo trĩu cổ, cô dâu cay đắng rời khỏi nhà chồng
Ông già và những người rảnh rỗi
Ông tựa lưng vào hàng rào ngồi bất động. Đôi mắt ông sụp xuống. Đầu tóc ông xác xơ. Chòm râu ông tua tủa. Ông ngồi thật lâu ở một vị trí. Một tay để lên đùi, tay còn lại ông đặt lên lưng con chó.
Con chó của ông cũng đã già. Thuộc loại chó lông xù, nó ngoan ngoãn nằm bên ông. Trước mặt ông, một chiếc nón ngửa ra trong đó có nhiều đồng xu bạc trắng.
Lần nào chúng tôi đi chợ người Việt - chợ Innala (Brisbane, Australia) đều gặp ông ngồi ở đó. Chưa lần nào tôi bắt gặp một người nào bỏ tiền vào chiếc nón cho ông.
![]() |
Ông cụ ngồi bất động bên con chó. |
Chỉ có một lần, có một người đàn ông trung niên ghé lại. Người ấy cúi gập người nói chuyện với ông. Chúng tôi không được biết nội dung câu chuyện giữa hai người, chỉ thấy thỉnh thoảng ông nở nụ cười. Gương mặt ông giãn ra và tươi hẳn lên.
Một người bán hàng ở gần đó cho biết ông thường ngồi tại đây. Nếu gọi là hành khất thì chắc là không phải bởi ông có nhà để ở, có phụ cấp để sinh sống. Có lẽ vì sống một mình nên ông buồn mới ra đây...
![]() |
Người dân giải trí ở chợ Innala. |
Anh nói tiếp: "Ở Australia những người "cô đơn" thường có cách sống đặc biệt riêng cho mình. Anh hãy lượn một vòng quanh chợ để thấy có nhiều người rất rảnh. Họ đến đây mỗi ngày, tìm thú vui qua nhiều thứ...".
Chúng tôi đến giữa chợ. Một khoảnh sân rất rộng ở giữa hai dãy cửa hàng. Trong sân, có sẵn bàn ghế cho mọi người ai cũng có thể ngồi chơi bao lâu cũng được.
Trời Brisbane đang mùa lạnh. Nhiệt độ dưới 10 độ C. Giữa sân nhiều cụ già đang phơi nắng. Người run, người co ro nhưng cũng có người không ngại lạnh, vẫn mặc quần ngắn áo ngắn.
Những câu chuyện dưới ánh nắng ban mai dường như râm ran hơn. Tiếng Việt có, tiếng Anh có, nhiều ngôn ngữ khác đều có bởi Australia là nước có lượng người nhập cư khá cao.
Anh Lâm (42 tuổi) làm việc cho một cửa hàng trong chợ cho biết, những người rảnh rỗi này hầu hết là người Việt nhập cư. Họ có mặt thường xuyên ở đây.
Trong khi tại Australia, người Australia, người nhập cư và cả các du học sinh ngày đêm lao động miệt mài thì vẫn có những người rảnh việc.
Nhiều người Việt tại Australia làm việc ngày đêm. Thu nhập bình quân 15- 20 đô/giờ. Có người làm 2 việc mới đủ nuôi gia đình và có tiền gửi về giúp người thân ở quê nhà.
Tương tự các du học sinh cũng đều tận dụng giờ rảnh đi làm thêm, kiếm tiền để vơi bớt gánh nặng kinh tế cho gia đình. Nếu ở quê nhà, các em là cậu ấm cô chiêu thì ở đây, rất nhiều cô cậu như thế phải bưng bê thức ăn phục vụ khách, phải giúp việc nhà, phải hái từng trái dâu dưới trời lạnh...
Lãng tử du ca
Buổi tối thứ 6 ở trung tâm Brisbane City rất đông người. Chúng tôi len lỏi trên những con đường trong thành phố. Đến một ngã tư, người đông quá khiến chúng tôi dừng lại...
![]() |
Ban nhạc The Three Inadequates với 3 ca nhạc sĩ Jakson, Marcus và Lawson. |
Người đứng thành hàng dài bao quanh góc ngã tư. Sát vách, 3 thanh niên trong trang phục rất đặc trưng đang cầm đàn ca hát. Thỉnh thoảng, họ có vài điệu nhảy. Khách đứng xung quanh vỗ tay tán thưởng.
Chúng tôi đến gần. Chỉ có người ở giữa sử dụng phong cầm, hai người hai bên cầm một loại đàn rất lạ. Họ hát, họ đàn, họ nhảy. Người xem mỗi lúc một đông.
![]() |
Chiếc vali đựng tiền khán giả tặng. |
Trước mặt họ, chiếc va-li đựng đàn mở toang. Bên trong, phía trên nắp có dòng chữ: "We are The Three Inadequates". Bên dưới có tiền các loại. Phía sau, sát tường, những nhạc cụ được xếp gọn gàng ngay ngắn...
Tiếng đàn vẫn vang lên đều đặn. Cùng đứng trong hàng khán giả, một người đàn ông đứng tuổi tỏ ra am tường cho chúng tôi biết, họ là một ban nhạc có tiếng.
Còn trẻ, 3 người từng đi biểu diễn khắp các nơi theo phong cách du ca. Họ chơi nhạc cụ dân tộc, bài hát dân ca có thể là của người Australia hoặc của thổ dân. Họ là Jakson, Marcus và Lawson, vừa ca sĩ vừa đánh đàn.
Ở Australia, không phải ban nhạc, nhóm ca sĩ nào cũng có thể vào trình diễn ở các nhà hát. Chi phí cho các đêm diễn như thế lên đến hàng triệu đô la và chưa chắc có thể thu hồi vốn. Do đó, những nhóm nhạc nhỏ vì say mê tiếng đàn, lời ca họ đi trình diễn khắp nơi bằng hình thức "phiêu bạt" như thế.
Buổi trình diễn không kéo dài quá lâu vì qui định chỉ được phép hát đến 21 giờ. Các nghệ sĩ xếp lại dụng cụ. Khách hâm mộ tràn vào. Những cái bắt tay thật chặt, những vòng tay ôm thắm thiết. Người xem tùy tâm, có thể dùng nhiều hoặc ít tiền bỏ vào trong thùng, trong vali, trong nón.
Họ không quan tâm nhiều hay ít tiền, du khách cho hay không mà chỉ muốn trình diễn hết mình, mong có nhiều người thưởng thức. Vì thế, sau mỗi lần kết thúc bài hát, những tràng vỗ tay của khán giả dành tặng họ lập tức vang lên.
![]() |
Các bé tặng tiền nghệ sĩ đường phố. |
Một bé gái cầm một nắm tiền bước tới bỏ vào chiếc vali. Jakson bước tới ôm lấy bé. Bé cười thật tươi đưa bàn tay ra trước mặt anh. Anh đưa tay chạm thật mạnh vào tay bé. Cả hai cùng hô lớn "hi...five". Một động thái rất tự nhiên và thân thiện.
![]() |
Tác giả và nhóm nhạc đường phố. |
Ở Australia thường có những buổi trình diễn ngoài đường phố. Không ai câu nệ, không đánh giá thấp bởi các nghệ sĩ đường phố lúc nào cũng chơi hết mình.
Nghệ thuật và lòng đam mê của họ đã lôi cuốn biết bao người. Những buổi trình diễn như thế đã trở thành nét đặc trưng của văn hóa xứ sở này.
Trang trại nằm trên khu đất khá rộng với những liếp dâu xanh bạt ngàn đang tới mùa chín rộ. Dâu được trồng thành hàng thẳng tắp và khách tham quan có thể chọn cho mình những trái dâu đỏ tươi, mọng nước.
">Người đàn ông cô đơn trên đường phố Australia
Cô gái Pháp gốc Việt bị bỏ rơi ở bệnh viện: 'Gặp lại mẹ là ước mơ lớn nhất đời tôi'
Mất chồng vào tay gái trẻ, bà chủ tiệm vàng khiến cả họ ngỡ ngàng
Nam kỹ sư bị 'quả đắng' vì câu nói của bạn thân
Hai vợ chồng tôi kinh doanh nhà hàng, quán cà phê, không quá giàu nhưng thu nhập cũng tạm đủ. Tôi quản lý sổ sách, tài chính, anh phụ trách ngoại giao và mở rộng cơ sở.
Từ lúc con học mẫu giáo, vào cấp 1 và bây giờ là lên cấp 2, người đồng hành cùng con, dạy con học hay mọi hoạt động ở trường đều chỉ có tôi.
Tôi nhiều lần phải kêu với chồng rằng mình chẳng khác gì mẹ đơn thân. Cô giáo chủ nhiệm cả năm chỉ gặp mẹ, chưa bao giờ thấy mặt bố.
Tôi nhắc chồng dành thời gian cho con thì anh luôn viện cớ bận rộn công việc. Anh cho rằng lo cho vợ con có tiền bạc chi tiêu rủng rỉnh là cách quan tâm tốt nhất. Tôi muốn sinh thêm con nhưng thấy chồng như vậy nên vẫn còn chần chừ.
10 tháng trở lại đây, tôi khá bất ngờ khi chồng bỗng sốt sắng, đòi đưa đón con đi học. Từ hôm đó, tôi đỡ tất bật hơn trước, sáng được ngủ dậy muộn. Con gái về nhà cũng phấn khởi, ca hát líu lo, tinh thần vui vẻ.
Tuy nhiên, khoảng thời gian này tôi còn phát hiện chồng có biểu hiện hay bồn chồn, lo lắng. Bữa cơm luôn thấp thỏm, tay kè kè chiếc điện thoại không rời.
Nghĩ chồng gặp vấn đề làm ăn, tôi cố gắng động viên, gặng hỏi để tìm cách tháo gỡ nhưng anh lắc đầu, nói không có chuyện gì.
Tôi ra nhà hàng, kiểm tra sổ sách, tiền bạc không thấy thiếu hụt khoản nào. Chuỗi quán cà phê mới mở đang hoạt động tốt, lượng khách ngày một đông. Nhìn chung, mọi thứ đều minh bạch, sáng tỏ, không có gì khả nghi.
Sáng hôm sau, khi hai bố con chuẩn bị ra khỏi nhà, tôi đề nghị muốn đi cùng. Khuôn mặt chồng lộ vẻ lúng túng. Mặc dù anh nói để mình tự chở con đi học nhưng tôi vẫn leo lên xe. Đưa hai mẹ con đến cổng trường, chồng nói lát tôi tự gọi taxi về rồi vội vã phóng xe đi.
Lòng tôi bất chợt linh tính có chuyện chẳng lành. Tôi giục con vào lớp rồi nhanh chóng gọi xe ôm bám theo. Vòng vèo qua mấy dãy phố, chồng tôi dừng xe trước bệnh viện phụ sản.
Từ phía trong bệnh viện, một người phụ nữ bụng bầu vượt mặt, có vẻ gần đến ngày sinh ra đón chồng tôi. Họ nắm tay nhau di chuyển vào phía trong hết sức tình tứ.
Chứng kiến cảnh tượng đó, tôi bị sốc nặng, đầu óc choáng váng, chao đảo.
Sau khi lấy lại được tinh thần, tôi quyết định theo dõi hai người. Chồng tôi đưa cô ta đi khám thai định kỳ. Kết thúc buổi kiểm tra sức khỏe, họ về một căn hộ chung cư ngay sát trường con tôi học.
Nhờ dùng tiền mua chuộc bảo vệ, tôi tìm hiểu được, chồng mình đang cặp kè với cô gái đó. Họ chuyển về đây sống gần 1 năm nay. Từ ngày cô gái có thai, anh đến đây thường xuyên, chăm sóc người tình. Những lời nói của bảo vệ khiến tôi cảm giác như ai bóp nghẹt trái tim mình.
Tôi muốn thẳng thắn nói chuyện với chồng. Ít ra, anh cũng phải cho tôi biết lý do anh ra ngoài ngoại tình nên lẳng lặng quay về.
Buổi tối, tôi ra chợ, mua đồ, nấu những món ăn anh thích, chuẩn bị một bàn tiệc lãng mạn với ánh nến lung linh. Chồng thấy vậy, tỏ ra ngạc nhiên, không hiểu nhà có sự kiện trọng đại gì mà vợ bày biện đặc biệt như vậy. Tôi cố hết sức bình tĩnh, niềm nở, cùng chồng con ăn bữa tối.
Đợi con gái đã về phòng ngủ, tôi nhìn sâu vào mắt anh và hỏi: "Người phụ nữ sáng nay anh đưa đi khám thai là ai?".
Nghe vợ hỏi đường đột, chồng tôi sững người, tái mặt rồi hỏi: "Sao em hỏi vậy? Người phụ nữ nào? Chắc em nhầm lẫn gì phải không?".
Không trả lời anh, tôi rút điện thoại, mở cho chồng xem những hình ảnh sáng tôi ghi được. Lúc này, chồng tôi ngồi im lặng, tay vân vê mẩu thuốc lá.
Khoảng 15 phút sau, anh bắt đầu lên tiếng. Chồng tôi thú nhận, mình trót ngã vào lưới tình của cô sinh viên trẻ từng đến quán nhà tôi uống nước. Ban đầu anh chỉ nghĩ vui chơi qua đường, tán tỉnh vài hôm, ai ngờ chồng tôi ngày càng yêu cô ta.
Khi nữ sinh viên báo có thai, chồng tôi mượn bạn thân căn hộ chung cư gần trường con tôi, sáng sáng anh tranh thủ đưa con đi học rồi ghé qua thăm người tình. Việc đưa con đi học cũng là cách để anh che giấu chuyện tày trời của mình.
Chồng tiết lộ, các bác trong họ chờ mãi không thấy tôi mang bầu lần hai, họ nhiều lần giục anh sinh thêm đứa con trai nối dõi.
Đúng lúc nhân tình thông báo tin vui, là một bé trai. Anh muốn hai vợ chồng tôi ly hôn để đón mẹ con cô ta về. Tài sản hai vợ chồng anh muốn chúng tôi tự thỏa thuận, tránh mất thời gian cho tòa án.
Nếu tôi không muốn chia tay, phải chấp nhận để chồng lấy thêm vợ bé, đưa cô ta ra mắt họ hàng. Đau đớn hơn, anh ta cho biết, mình không còn tình cảm gì với vợ, mấy năm qua sống chỉ vì trách nhiệm và nghĩa vụ.
Tôi tức giận, hất cốc nước vào mặt gã chồng trăng hoa. Anh ta thật bỉ ổi, đã ra ngoài lén lút vụng trộm, giờ còn đưa ra những yêu sách đó.
Hai tuần sau, tôi gửi đơn ra tòa. Lúc lên hòa giải, tôi yêu cầu tòa chia tài sản làm 3 phần, trong đó có 1 phần cho con gái. Tôi sẽ nuôi dưỡng, giám hộ cho con đến năm 18 tuổi.
Chồng tôi không chấp nhận, liên tục đòi chia đôi. Vụ án ly hôn của chúng tôi vì thế bị kéo dài. Bạn bè tôi khuyên, gửi đơn kiện anh ta vi phạm luật hôn nhân gia đình, khiến anh ta phải điêu đứng.
Thế nhưng, tôi cũng không muốn đẩy anh vào đường cùng, dẫu sao hai vợ chồng còn có con chung.
Tôi đang mệt mỏi vô cùng, vừa ôm nỗi đau bị phản bội lại phải gồng mình lên đấu tranh với chồng, giành tài sản cho con. Giờ tôi phải làm gì để lòng mình được thanh thản? Buông tay hay chiến đấu với anh ta đến cùng?
Mời độc giả tham gia bình luận gỡ rối cho các bài viết trong chuyên mục "Tâm sự" bằng cách nhập "Nội dung bình luận" phía cuối bài và ấn nút "Gửi bình luận", hoặc gửi chia sẻ về địa chỉ email: Bandoisong@vietnamnet.vn (ghi chú tên bài viết). Các bài viết thú vị, có giá trị sẽ được chọn đăng trên chuyên mục và nhận nhuận bút từ Tòa soạn. Trân trọng cảm ơn!">Ngoại tình: Bí mật tày trời của ông chủ quán cà phê sau giờ đưa con đến lớp
Bé gái Hàn Quốc bất ngờ nổi tiếng nhờ loạt biểu cảm 'khó ở'
Bà mẹ bị 'ném đá' vì đặt con giữa đường ray tàu hỏa để chụp ảnh
Cô dâu Quảng Ninh cùng bạn 'quẩy' sexy trong đám cưới
Đến spa làm đẹp, vợ bắt gặp chồng ngoại tình với bác sĩ thẩm mỹ
友情链接