Số tiền đó có thể giúp tôi mua một căn nhà, cưới Quỳnh và cho cô ấy một gia đình yên ấm.Tôi và Quỳnh yêu nhau ba năm. Cô ấy rất đáng yêu, da trắng, mặt xinh, dáng vóc nhỏ nhắn. Chúng tôi yêu nhau nghiêm túc, một lòng hướng đến tương lai. Không ngờ cách đây gần một năm, tôi bị chẩn đoán mắc ung thư vòm họng. Kể từ đó, tôi phải nằm theo dõi trong bệnh viện.
Hàng ngày, cô ấy dậy từ 5h sáng nấu cháo để sẵn và nghỉ trưa tranh thủ vào thăm tôi. Tối về, Quỳnh ăn vội bát cơm, tắm rửa thay quần áo rồi vào viện trò chuyện, không muốn tôi nghĩ quẩn.

|
Trong sổ tiết kiệm của tôi giờ đây có tiền tỷ, nhưng tôi đã mất Quỳnh mãi mãi (Ảnh minh họa) |
Trong ba ngày đầu nằm viện, một lần trở mình tôi nghe thấy Quỳnh van xin bác sĩ nhất định phải cứu tôi, dù tốn bao nhiêu tiền cô ấy cũng sẽ cố gắng chi trả. Thậm chí, Quỳnh còn định bán thận để cứu tôi. Thấy vậy, tôi liền ôm cô ấy và nói: "Tại sao em lại ngốc như thế?". Lúc này, Quỳnh nói: "Em không cho anh chết. Làm sao em sống được một mình. Em thà chết để anh sống".
Có lẽ là tình cảm của Quỳnh đối với tôi quá sâu sắc, cảm động ông trời. Ngày thứ tư tôi nằm viện, đột nhiên bác sĩ chạy tới nói rằng kết quả xét nghiệm của tôi bị nhầm lẫn với người khác. Tôi bị chẩn đoán sai.
Giây phút đó, cả tôi và Quỳnh đều vỡ òa trong hạnh phúc. Tôi ôm chặt cô ấy vào lòng và thề với lòng mình sẽ yêu thương cô ấy thật nhiều, để Quỳnh là người con gái hạnh phúc nhất trên đời.
Tuy vậy, không có gì dễ dàng. Tiền lương của tôi rất thấp. Tôi và cô ấy ở chung một chỗ, miễn cưỡng thì cũng được gọi là thoải mái nhưng không thể dư dả, không thể mua nổi một căn nhà ở thành phố. Nguyện vọng cho Quỳnh một đám cưới mà cô ấy hằng mơ ước dần dần nằm ngoài tầm với.
Ngày đó, công ty cử tôi ra sân bay đón Khánh Diệp, giám đốc của công ty đối tác là một phụ nữ hơn 40 tuổi, nhan sắc mặn mà, quyến rũ, sang trọng. Mặc dù là một giám đốc chức cao vọng trọng nhưng người phụ nữ này rất ôn hòa, khiêm tốn, luôn luôn mỉm cười khi lắng nghe tôi giới thiệu về những điểm đến thú vị ở thành phố Bắc Kinh.
Qua vài ngày đón tiếp, tôi và Diệp đã thân thiết hơn nhiều. Một buổi tối đi ăn cùng nhau, Diệp bất chợt nói rằng: "Nhìn cậu thực sự rất giống mối tình đầu của tôi". Tôi nghe thế vô cùng lúng túng, nóng bừng mặt. Chưa kịp nói gì thì Huyền đã đẩy sang phía tôi một hợp đồng.
Tò mò mở ra xem, tôi điếng người khi Diệp trực tiếp đề nghị, nếu tôi chấp nhận làm tình nhân của cô ấy ba tháng thì sẽ nhận được số tiền 1,5 tỷ. Khoảnh khắc đó, suy nghĩ của tôi không ngừng xoay chuyển.
Số tiền đó có thể giúp tôi mua một căn nhà, cưới Quỳnh và cho cô ấy một gia đình yên ấm. Hai đứa sẽ không còn phải ở trọ tạm bợ trong những ngôi nhà đi thuê lại nữa. Tuy vậy, chỉ cần nghĩ đến việc phản bội lại tình cảm của Quỳnh, lòng tôi đau như dao cắt.
Lúc này Diệp nói thêm, cô ấy chỉ muốn mơ một giấc mơ, bởi mối tình đầu của cô ấy bị tai nạn qua đời đã lâu. Chỉ cần tôi theo Diệp ba tháng, hết hạn, cô ấy tuyệt đối không liên lạc, không bao giờ gây sức ép với tôi. Nói xong, Diệp khóc nức nở, khiến tôi thực sự thương cảm. Sau mấy ngày suy nghĩ, tôi quyết định trở thành tình nhân của Diệp.
Lần đầu tiên theo Diệp đi chơi xa, tôi thấp thỏm lo âu. Cũng may là Quỳnh tuyệt đối không hoài nghi tình cảm của tôi. Tôi nói dối là phải đi công tác vài ngày, Quỳnh không hề nghi ngờ mà còn chuẩn bị quần áo cho tôi rất chu đáo.
Người ta nói không sai, vụng trộm thì kích thích, mỗi lần qua lại với Diệp, tôi có cảm giác tôi thực sự là mối tình đầu của cô ấy. Chúng tôi điên cuồng lao vào nhau trong say mê, bất chấp tất cả. Ngày qua ngày, tôi cũng không muốn dứt khỏi thứ đam mê nhục dục quấn quít này.
Tuy nhiên, cái kim trong bọc lâu ngày cũng lộ ra. Một buổi tối khi tôi về nhà, Quỳnh gần như phát điên, ném vào mặt tôi bản hợp đồng làm tình nhân của Diệp.
Quỳnh không thể tiếp nhận nổi một giao dịch bẩn thỉu như vậy. Tôi mở miệng định giải thích nhưng cô ấy lấy tay bịt chặt tai, nghiến răng nhả từng chữ: "Nghe anh giải thích, lỗ tai của tôi cũng dơ bẩn theo". Đêm đó, Quỳnh thu dọn đồ đạc, rời khỏi chỗ trọ của hai đứa.
Từ khi Quỳnh bỏ đi, tôi không thể gặp được cô ấy. Quỳnh bỏ việc làm tại công ty cũ, đổi số điện thoại. Tôi gọi điện về nhà Quỳnh nhưng người nhà cô ấy nghe điện là tôi cũng vội vã cúp máy.
Sau ba tháng làm tình nhân, Diệp đã giữ lời hứa. Cô ấy chuyển tiền vào tài khoản của tôi, tuyệt đối không liên lạc lại. Trong sổ tiết kiệm của tôi giờ đây có tiền tỷ, nhưng tôi đã mất Quỳnh mãi mãi.
Mỗi đêm, trước mắt tôi đều hiện lên khuôn mặt đẫm nước mắt của cô ấy. Tôi biết cho dù tôi có bao nhiêu tiền cũng không có lại được người con gái dám dùng cả mạng sống để cứu tôi nữa.
(Theo Dân Việt)
" alt="Chuyện ngoại tình: Chấp nhận làm bồ gái già để có tiền lấy vợ trẻ"/>
Chuyện ngoại tình: Chấp nhận làm bồ gái già để có tiền lấy vợ trẻ

Tấm ảnh của Vĩnh anh Long còn giữ lại. Ảnh: NVCC.Năm 2006, anh Long cùng vợ vào xã Minh Hưng, huyện Chơn Thành, Bình Phước lập nghiệp. Bé Vĩnh ở quê với ông bà nội để đi học ở xã Nghĩa Phúc, Tân Kỳ, Nghệ An.
Tốt nghiệp lớp 12, bé Vĩnh vào TP.HCM làm công nhân một thời gian. Sau đó, do bị bệnh gan, em về quê chữa trị.
‘Bệnh khỏi, con nói sống ở quê buồn nên muốn đi xuất khẩu lao động ở Malaysia. Con nói, qua đó đi làm rồi gửi tiền về cho bố nuôi hai em ăn học. Nhà có em gái cũng đang đi làm ở Malaysia, tôi khá yên tâm’, anh Long nhớ lại lúc quyết định cho con gái đầu đi nước ngoài.
Tháng 1/2011, Vĩnh được bố và gia đình đưa ra sân bay sang nước bạn làm việc. Theo thông tin từ em gái, anh Long biết được, lúc mới sang, Vĩnh chưa xin được vào các công ty làm việc nên tạm thời đi làm phục vụ ở quán cà phê.
 |
Anh Long cho biết, điều anh mong bây giờ là có thể tìm thấy con gái đầu của mình. Ảnh: NVCC. |
Con gái đi được ba tháng, anh Long nhận được hung tin, Vĩnh mất tích khi đi uống nước vào ban đêm. ‘Tôi nghe em gái nói mà như sét đánh bên tai’, anh Long nhớ lại. Do có em gái đang ở Malaysia, anh giao tất cả việc tìm kiếm, báo cơ quan chức năng cho em gái.
Phần mình, anh vào chùa ở làm công quả suốt 5 năm liền để cầu mong cho con gái được bình an. Anh cũng giấu bố mẹ ở quê và vợ cũ việc con mất tích.
‘Tôi nghĩ con gái sẽ được tìm thấy, vì có em gái bên đó. Một phần, tôi sợ bố mẹ tôi và mẹ bé bị sốc. Tôi liên tục gọi điện cho cô của cháu để hỏi thăm tình hình. Lần nào, em tôi cũng nói đang tìm kiếm’, ông bố ba con giải thích lý do suốt hơn 8 năm không đi tìm con gái.
Vừa rồi, anh gọi cho em gái lần nữa để hỏi thăm tình hình của con thì được báo: ‘Nó chết rồi, còn đâu mà tìm’, anh Long rầu rĩ nói.
Trên trang cá nhân, anh tự dằn vặt mình: ‘Con gái ơi cha thương nhớ con nhiều lắm. Cũng chỉ vì cha thật thà ngu muội. Nên con phải chịu khổ tám năm trời. Bây giờ, cha đã tỉnh ngộ rồi. Tám năm trời con khóc gọi cha cứu con. Đau lòng lắm con ơi. Trời mưa cha vào nhà đắp mền tránh gió. Tám năm con chịu mưa gió ngoài trời đói cơm’.
Hiện, anh Long đã báo cho các cơ quan chức năng ở Việt Nam, lãnh sự quán Malaysia tại Việt Nam việc con gái mình mất tích 8 năm trước. Anh cũng đang hoàn tất thủ tục làm visa để có thể sang Malaysia tìm con. ‘Có thể con tôi gặp chuyện xấu mới bị như vậy. Vĩnh ơi, cha nhất định sẽ tìm thấy con. Dù con đã mất cha cũng phải đưa được con về nhà’, ông bố quê Nghệ An nói trong nước mắt.
Sau khi đọc được câu chuyện của anh chia sẻ trên mạng xã hội, những người Việt đang sinh sống và làm việc tại Malaysia cũng chia sẻ thông tin để ai biết Vĩnh đang ở đâu báo cho gia đình anh Long.
Ông Đặng Xuân Nam, Chủ tịch UBND xã Nghĩa Phúc, cho biết, trước đây, Vĩnh được người cô đưa sang Malaysia làm ăn rồi thất lạc đến nay. Hiện phía ủy ban đã nhận được thông tin khai báo con mất tích của anh Long. Ông Nam cũng cho biết, hiện vợ chồng anh Long không còn ở địa phương, vì đã vào Nam lập nghiệp.
Anh Long nhờ mọi người, nếu biết thông tin về Vĩnh thì liên hệ địa chỉ: Phạm Văn Long (ấp 5, xã Minh Hưng, huyện Chơn Thành, Bình Phước). Số điện thoại: 0983487036.

Cựu binh Mỹ si tình cô gái Việt 17 tuổi, 50 năm vẫn đi tìm
Gặp nhau, chỉ ‘liếc mắt đưa tình’ với cô gái khi đó 17 tuổi nhưng ông Ken Reesing (cựu binh Mỹ) mãi chôn chặt trong tim.
" alt="Con gái mất tích khi đi xuất khẩu lao động, 8 năm sau ông bố mới hối hận đi tìm"/>
Con gái mất tích khi đi xuất khẩu lao động, 8 năm sau ông bố mới hối hận đi tìm

Nhạc sĩ Trần Tiến bảo lâu rồi không xem ti vi, không đọc báo, chả biết thế giới rộng lớn đang diễn ra cái gì và người ta viết gì về mình.
"Bắt" được nhạc sĩ Trần Tiến khi ông ra Hà Nội để quay chương trình Giai điệu tự hào tháng 7 với chủ để "Chiều biên giới". Bài "Cô gái Sầm Nưa xinh đẹp" của ông sẽ vang lên với giọng ca của Tùng Dương và ông (hát tiếng Lào). Phải thuyết phục mãi, "nhạc sĩ du ca" thủa nào mới chịu dành cho phóng viên ít phút để nói về cuộc sống hiện tại của ông. Trần Tiến bảo lâu rồi không xem ti vi, không đọc báo, chả biết thế giới rộng lớn đang diễn ra cái gì, người ta viết gì về mình.
Có lẽ đúng bởi đang nói chuyện, vị nhạc sĩ già chỉ tay về phía một người có mái tóc ngang vai màu bạch kim, ''có mông có ngực"... nhưng lại ăn vận hệt con trai và hỏi "Trai hay gái kia?", rồi ông lại quay sang cô gái ngồi ngay kế đó hỏi một câu hỏi tương tự. Phóng viên bảo cô đó là An Nguy, đang hot lắm trong một chương trình truyền hình thực tế, ông chỉ cười và lại bảo, "Ôi, tôi có xem ti vi đâu".
 |
Nhạc sĩ Trần Tiến bên góc quán cà phê trước khi vào buổi ghi hình |
Chiến tranh không chỉ có tiếng súng mà có cả tiếng yêu có đúng vậy không thưa nhạc sĩ vì nghe nói ông suýt làm rể Lào vì "Cô gái Sầm Nưa xinh đẹp"?
Đây là một bài hát tôi viết khi mới 19 tuổi, sau khi bài Thanh niên ra tiền tuyếncủa tôi được giải. Thấy tôi sáng tác được, hát cũng không đến nỗi nên nhạc sĩ Đỗ Nhuận đưa tôi sang Lào cùng đoàn. Sang Lào, chúng tôi ở chiến trường C ở chân núi Phu Then. Chúng tôi ở trong một cái hang, đi hát và biểu diễn khắp các chiến trường. Hồi đó, chúng tôi được xem là lính tình nguyện Lào.
Gia đình Hoàng thân Xu-pha-nu-vông cũng ở đó. Tôi cứ đi ra đi vào thì gặp công chúa Lào, cô ấy hình như hơn tôi 2, 3 tuổi gì đó nhưng rất đẹp. Tôi viết bài "Cô gái Sầm Nưa xinh đẹp". Cô ấy thích rồi xin phép cha đặt tên cho tôi bằng tiếng Lào là Xổm Bun. Nghe thì nó ghê ghê nhưng khi được biết tiếng Lào có nghĩa là "Người được hạnh phúc vĩnh viễn" thì tôi thấy thích thú.
Tôi ở đó 5, 6 tháng, rồi tới ngày về thì nhạc sĩ Đỗ Nhuận mới nói cô gái con Hoàng thân muốn cưới tôi làm chồng, ý tôi thế nào. Vui thì vui rồi, nhưng lúc đó tôi còn ít tuổi, chưa biết yêu là gì, lại chưa được cầm tay cô ấy nên chưa có cảm xúc gì cả.
Và rồi, ông lại được nổi tiếng với bài "Cô gái Sầm Nưa xinh đẹp" thủa ấy theo kiểu 'thị phi' ?
Ngày đó, ca sĩ đứng trên sân khấu chỉ đứng im và hát, tự nhiên 'lọc lòi' ra tôi vừa hát vừa nhún nhảy. Có người thích thú, ấn tượng cái đêm tôi hát mãi, cũng có người không thích. Nhưng giờ tôi nghe nói Tùng Dương hát lại bài này của tôi, tôi cũng ưng vì hình như Tùng Dương ngoài hát thì múa cũng rất dẻo.
Cho tới giờ, đã ở tuổi 70, ông nhìn nhận cuộc sống của ông qua ngần ấy năm, nó có được như cái têm Xổm Bun mà "Cô gái Sầm Nưa xinh đẹp" đó tặng ông?
Không, tôi không được như thế, đấy chỉ là ước mơ thôi. Niềm hạnh phúc vĩnh viễn nó không có thật. Bạn thử lấy ví dụ cho tôi, bạn, hay bạn của bạn, người thân của bạn có cuộc sống hạnh phúc vĩnh cửu chưa? Tôi nghĩ, không có hạnh phúc nào mà lại không trải qua đau khổ, mà không có đau khổ nào vĩnh cửu thì làm gì có hạnh phúc nào vĩnh cửu, phải không bạn?
Vậy, chọn cách rời xa Thủ đô để đi về vùng biển vắng, là cách mà ông vẫn đang kiếm tìm một hạnh phúc cho riêng mình?
Không, tôi sinh ra cạnh dòng sông Hồng. Tôi biết sông nào rồi cũng sẽ chảy ra biển cả nên tôi chọn biển Vũng Tàu là chỗ ở tuổi già của mình.
 |
70 tuổi, nhạc sĩ Trần Tiến vẫn giữ được chất giọng trầm ấm |
Nhưng như ông nói, sông nào cũng chảy ra biển cả, sao ông không chọn thành phố biển khác gần Hà Nội thôi, để có nhiều dịp tề tựu với người thân họ hàng?
Bạn nói cũng đúng, nhiều biển để tôi chọn thật, nhưng sao tôi không chọn Quảng Ninh nhỉ, vì biển ở Quảng Ninh thì chỉ có mùa hè, còn mùa đông rét lắm không tắm được. Tôi không chọn Đà Nẵng hay Nha Trang bởi vì 2 nơi này dù không có mùa đông nhưng lại có gió Lào, nóng lắm. Tôi chọn Vũng Tàu vì nó không có gió Lào và mùa đông. Có vậy thôi mà.
Cuộc sống của một 'gã du ca' một thời, bây giờ lại chọn thành phố nhỏ bé để sống, nó có bị gò bó quá với ông không?
Đâu có, tôi vẫn du ca đó thôi, chỉ có điều không du ca với người mà du ca với cá, với tôm, với gió biển và những con sóng. Tôi chỉ chuyển từ trạng thái này sang trạng thái khác, chứ đâu có phải là chuyển về đó là nằm yên đâu. Với lại Vũng Tàu, nó như một Hà Nội thu nhỏ, tôi ở đây vẫn cứ y như ở Thủ đô thôi.
Ông nói cũng có lý, vậy chọn nơi ở mới, sức khoẻ của ông có vẻ rất tốt, không giống như khi tôi gọi điện hẹn phỏng vấn ông lúc nào cũng kêu đang mệt...
Đâu có, tôi vẫn đang rất mệt, chẳng qua là trước mặt mọi người tôi cố tỏ vẻ cười nói, nhất là với phụ nữ, ai mà tỏ vẻ mệt mỏi ra cho được.
Tôi năm nay 70 tuổi, lại bỏ thuốc lá rồi, nên có vẻ mệt lắm.
Bỏ thuốc lá là người khoẻ ra và còn lên cân cơ mà, sao lại yếu được cơ chứ?
À, vì hút thuốc bao nhiêu năm, ngoài việc thuốc là làm hại phổi của tôi ra thì nó còn có trong máu của tôi. Như "bạn" tôi vậy. Giờ bỏ nó, máu cũng không còn tồn tại nó nữa, tôi thấy mệt, như mất đi một người bạn.
Đùa vậy thôi chứ cuộc sống của tôi giờ ổn. Giờ tôi chỉ quan tâm tới sức khoẻ của mình, làm sao cho chất lượng cuộc sống tốt, không đau ốm nhiều, làm sao để cúi xuống buộc cái dây giày không bị đau xương cốt... Tuổi già thế là vui rồi.
Cảm ơn ông về những chia sẻ!
T.Lê
" alt="Nhạc sĩ Trần Tiến: Tôi có xem tivi đâu!"/>
Nhạc sĩ Trần Tiến: Tôi có xem tivi đâu!