Nhận định, soi kèo Udinese vs Bologna, 23h30 ngày 28/4: Hướng về Top 3

Thể thao 2025-05-02 21:40:03 616
ậnđịnhsoikèoUdinesevsBolognahngàyHướngvềkết quả bóng đá vô địch quốc gia tây ban nha   Hoàng Ngọc - 28/04/2025 09:12  Nhận định bóng đá giải khác
本文地址:http://slot.tour-time.com/html/70b396608.html
版权声明

本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。

全站热门

Nhận định, soi kèo CSKA 1948 Sofia II vs Litex Lovech, 21h00 ngày 29/4: Khó có bất ngờ


[Xem ra hắn chỉ là ma mới trên giường, không biết kỹ xảo trong đó.]

[Cả người đè lên người ta, thảo nào hắn cũng thẹn thùng như thế.ư

[Hừm, đường đường là vương gia lại ngây thơ như thế.]

[Vậy xem như ta chiếm nụ hôn đầu của Bắc Minh Thần rồi.]

[Ha ha...]

Bắc Minh Thần nửa hiểu nữa không, lườm Phật Tịch một cái lại xoay người đến bên giường nhắm mắt dưỡng thần.

Nói gì thì nói hắn vẫn là tướng sĩ có kinh nghiệm trên sa trường, hơn nữa thân phận lại là vương gia, sao lại bị một một tiểu nha đầu chê bai, nói gì mà ngây thơ chứ.

Hoàng thượng và quan viên khắp nơi từng đưa mỹ nhân cho hắn, nhưng hắn không hề hứng thú với những người phàm tục kia.

Ban đầu Phật Tịch cũng như thế, nhưng lần này sau khi hắn trở về lại cảm giác Phật Tịch thay đổi, cảm giác của hắn đối với nàng cũng thay đổi.

Là cảm giác hận không thể g.i.ế.c nàng, nhưng lại không nỡ.

Phật Tịch nhìn thoáng qua Bắc Minh Thần xoay người đi xuống, biết không thể nào đi về viện tử của mình, cũng không còn giãy dụa vô ích nữa, xoay người đến tận góc giường nhắm mắt lại.



Hồi lâu sau...

Bắc Minh Thần nghe thấy tiếng hít thở của nữ tử bên cạnh đã biết nàng ngủ thiếp đi.
">

Truyện Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người


" Cô thật độc ác, cô biết tay nghề của mình như thế nào mà lại dám chữa trị cho Tuyết Phi".

" Để bây giờ cô ấy...cô ấy ". Nghẹn không nói ra được.

Tuyết Phi nghe Mộ Khiêm nói chuyện như vậy với Hữu Vi, thì chợt giật mình quay người lại kêu to muốn hắn ta dừng lại.

"Mộ Khiêm!".

" Anh không được nói nữa ! ".

Nhưng cô ta...". Đang nói bỗng Mộ Khiêm nhìn thẳng vào mặt Tuyết Phi không chớp mắt, sự kinh ngạc hiện lên trên khuôn mặt, giọng nói cũng trở nên lắp bắp.

" Cô ta ....". Tay đang chỉ dần dần buông xuống, tiếng nói dừng hẳn.

Cô nhìn Mộ Khiêm nhếch môi cười nhạt, đứng thẳng dậy nhìn Tuyết Phi .

Bạn trai cậu thật biết lý lẽ ". Cô nói một câu rồi đi thẳng ra ngoài.

" Cô!".Mộ Khiêm nhìn cô không biết nói gì, dù gì lúc đầu hắn ta cũng là người không có phép tắc thật. Nhưng tại vì hắn ta không biết, nên đã trách lầm người cô.

Tuyết Phi nhìn sự kinh ngạc trên mặt Mộ Khiêm nhưng cô ấy không cảm thấy vui, trừng mắt nhìn Mộ Khiêm rồi quay lại áy náy nhìn cô.

'Xin lỗi cậu, thật ra Mộ Khiêm không phải người như vậy".

Thật ra anh ấy...".

" Lỗi không phải tại cậu ".Cô khẽ đi qua người Tuyết Phi và cắt ngang lời nói của cô ấy. Cô rất rõ ràng ai đúng ai sai, nên không thể trách người không có tội được.

Cô đi thẳng ra ngoài không thèm liếc Mộ Khiêm, Tuyết Phi chuyển mắt sang Mộ Khiêm tức giận nói. " Mộ Khiêm!".

' Anh nói chuyện với người giúp em như vậy sao ?. Anh mau đi xin lỗi cô ấy mau đi".

Mộ Khiêm chần chừ do dự nữa muốn đi nữa không, hắn ta e dè nhìn Tuyết Phi." Anh....".

" Anh đừng có nói chuyện với em nữa". Tuyết Phi tức giận không nhìn hắn ta, vội rời khỏi giường lướt qua người hắn ta đi thẳng ra ngoài.

' Tuyết Phi !".

" Anh xin lỗi em mà, lần sau anh sẽ không lỗ mãng như vậy nữa đâu". Mộ Khiêm lo lắng cô giận mình, hắn ta quảng cả lên. Tay níu vội tay Tuyết Phi.

" Anh tránh ra!". Tuyết Phi gạt tay Mộ Khiêm ra kéo rèm bước ra ngoài.



Thấy hai người đi ra mọi người đồng loạt nhìn qua, thấy Mộ Khiêm bị Tuyết Phi làm lơ ai nấy đều vui sướng khi người gặp họa.

Cô nhìn Mộ Khiêm cười nhạt một cái, trong mắt cũng có chút vui vẻ. Cô nhìn qua Tuyết Phi khẽ gọi.

Tuyết Phi !".

Cậu đợi một lát ".

Nói rồi cô đứng dậy rời khỏi ghế, đi thẳng đến chỗ họ để vào phòng. Mộ Khiêm đang đứng ngay lối vào, cô lạnh lùng nhìn rồi nói. " Làm phiền tránh ra
">

Truyện Cường Nữ Hữu Vi

Nhận định, soi kèo Cerezo Osaka vs Machida Zelvia, 13h00 ngày 29/4: Phá dớp đối đầu

Truyện Đoàn Trưởng Ở Trên Cao


Cố Trung ngồi ở ghế sau quan sát khung cảnh bên ngoài cửa kính. Trên phố có nhiều cửa hàng nho nhỏ như tiệm tạp hóa, quán ăn nhanh, quầy bán rau bên đường và cả những quán cà phê Internet mà liếc mắt một cái là thấy được giá. Năm đồng một giờ, không đông lắm (?).

Chỗ này Cá không hiểu lắm. Raw là "不能更多", ai biết là gì thì comment Cá sửa nha

Điểm đến của họ là một trường đại học. Cố Trung vừa mở cửa xuống xe đã thấy trước cổng trường có một bảng hiệu nhỏ nằm dọc, nền trắng chữ đen.

"Con thật là đau lòng quá đi mất." Cậu nói với mẹ.

"Điểm con thấp như vậy thì chỉ học được trường này thôi, xuống xe đi." Mẹ Cố càu nhàu.

"Mẹ vẫn chưa cho con sinh hoạt phí."

"50." Ba Cố chỉ đáp một câu cụt lủn.

Mẹ Cố rút ra 50 tệ rồi đưa cho cậu: "Ngày nào con cũng về nhà ăn cơm, cuối tuần lại về ngủ nên mỗi ngày chỉ cần 10 tệ thôi. Nhiêu đó là đủ rồi."

"Mẹ đang phạt con à," Cậu nói, "Có thể cho con sinh hoạt phí cả tháng luôn được không?"

"Muốn hay không đây?" Mẹ Cố quơ quơ tờ tiền.

Cậu cầm lấy rồi mở cửa xe.

Rất đông học sinh tụ tập trước cổng trường để báo danh. Một nữ sinh vừa khóc vừa la hét: "Con muốn về nhà! Trường gì mà tồi tàn như này chứ! Đây mà là trường học sao! Con muốn về nhà! Con muốn đi học lại!"

"Đau lòng quá đi," Cố Trung vừa vịn cửa xe vừa nói. Cổng trường đơn sơ cùng tiếng khóc thảm thiết khiến cậu hơi phiền, "Mẹ..."

"Thế con về mà học lại." Mẹ Cố nói

"Chào ba mẹ." Cố Trung đóng cửa, tay sờ xuống tờ 50 tệ trong túi quần rồi bước về phía cổng trường nơi nữ sinh kia khóc lóc.

Khoảnh khắc cửa xe đóng lại, giọng nói khinh thường của ba Cố vang lên qua khe cửa.

Như vậy cũng tốt.

Quy trình chào đón tân sinh viên cũng đơn giản hệt như cái cổng trường. Cố Trung còn chưa thật sự cảm giác được thế nào là bước chân vào đại học thì đã vào lớp ngồi nghe giáo viên chủ nhiệm.

Mặc dù cậu cũng chẳng có tâm tình đi trải nghiệm mấy chuyện này.

Giáo viên chủ nhiệm là một người phụ nữ trung niên vẻ ngoài hiền lành, Cố Trung lơ đễnh ngoáy ngoáy lỗ tai, nghe thấy hình như người này kiêm luôn cả dạy lớp phụ đạo, không khỏi thở dài một tiếng.

"Được rồi, mọi người bắt đầu giới thiệu bản thân nhé, làm quen nhau một chút," cô chủ nhiệm nói, "bắt đầu từ phía bên trái này đi."

Học sinh trong lớp đồng loạt quay đầu nhìn về phía bên trái.

Cố Trung phát hiện ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người mình, lúc này mới nhận ra chỗ cậu ngồi chính là phía bên trái, lại còn là người đầu tiên.

"Tôi tên Cố Trung." Cậu cảm thấy nhàm chán mà tự giới thiệu mình qua loa, nhớ lại lần cuối làm chuyện này là từ khi mới vào cấp hai.

"Lên trên này nói đi," cô chủ nhiệm ngoắc tay vẫy cậu lên, "Để mọi người thấy rõ mặt nhau."

Cố Trung ngồi im không nhúc nhích.

"Không tiện sao?" Chủ nhiệm nở nụ cười, "Vậy đứng tại chỗ rồi nói cũng được,"

"Em giới thiệu xong rồi." Cậu có chút cam chịu mà ngồi im.

Chủ nhiệm lúng túng nhìn cậu.

Tất cả mọi người cũng quay lại nhìn cậu.

Cứ như vậy mãi một lúc lâu, cậu không thể chịu được cái kiểu tự giới thiệu bản thân như tiểu học này mà miễn cưỡng đứng lên.

"Tôi tên Cố Trung." Cậu lặp lại một lần nữa.

Chủ nhiệm mỉm cười nhìn cậu, cậu cũng nhìn lại chủ nhiệm.

Im lặng gần mười giây, chủ nhiệm hỏi: "Hết rồi à?"

Cố Trung liếc qua học sinh trong lớp, ai cũng hiện lên vẻ mặt thắc mắc cùng một câu hỏi.

"Còn gì nữa ạ?" Cố Trung hỏi, suy nghĩ một lúc lại bổ sung thêm, "Là nam, người Trung Quốc."

Trong lớp bỗng nhiên cười rộ lên.

Chủ nhiệm nhìn lại tờ danh sách trong tay mình, "Tên em không phải là Cố Trung Trung sao?"

"À," Cố Trung nhìn chủ nhiệm, thấy ngực mình như trúng một phát đạn, cảm giác chán nản dâng lên đành phải thừa nhận, "Vâng, chữ Trung trong Trung tâm."

Không sai, tên trong chứng minh thư của cậu là Cố Trung Trung.

Nghe nói đây là tên ông nội đặt cho, mà cậu luôn thấy mấy người già như ông mình đọc đủ các loại thơ ca sách vở, không có việc gì làm liền chọn mấy từ đặt tên cho con cháu của mình. Cái tên này khiến cậu nghĩ ba mình không phải là con ruột của ông.

Cậu đã cố đổi tên nhiều năm nhưng không được vì ba cậu cho rằng cậu sẽ bị bệnh. Không phải chỉ là tên gọi thôi sao, cái nào mà chẳng giống nhau.

Ba cậu nói Trung Trung thì làm sao, như vậy mới đáng yêu.

Cố Trung cũng chẳng buồn chìm đắm trong nỗi đau không đổi được tên. Sau buổi huấn luyện quân sự đơn giản của trường đại học, cậu quyết định đi làm thêm.

Bởi vì cậu phát hiện ra đau lòng hơn cái tên của cậu chính là mỗi ngày không đủ tiền uống trà sữa.

Cậu không định xin ba mẹ tiền. Nhiều năm đối nghịch với ba khiến cậu đau đớn mà hiểu ra, đừng nói đến xin tiền, có khi vừa mở miệng ra hỏi thôi ba sẽ lấy lại mười đồng kia của cậu ngay lập tức.

Cậu muốn đi làm thêm.

Cậu muốn chứng mình cậu có thể sống tự lập.

Ngoại trừ việc mỗi ngày đều phải đến trường rồi chưng ra cái bản mặt chán nản như gặp vận xui tám kiếp, cậu cũng chỉ làm bài thi đơn giản và thi thoảng đánh nhau một chút... À còn cả hục hặc với ba cậu, ngoài ra thì cũng không có gì làm.

Cậu cũng có thể chịu khổ để tự nuôi bản thân, à không phải, là tự kiếm tiền tiêu vặt.

Trong lớp cũng có mấy người đi làm thêm. Có người trông quán net buổi tối để được lên mạng, người thì làm ở tiệm ăn nhanh tiện thể ăn luôn bữa tối... Cố Trung cảm thấy những việc này không hợp với mình, vừa vào đại học đã phải xin lên xin xuống, quá mất mặt.

Vì thế sau mấy ngày tìm kiếm xung quanh trường học, cậu thấy một tiệm cà phê liền bước vào.

Tiệm cà phê tên "Pháo."

Rất nhỏ, đứng ở cửa là có thể nhìn thấy hết phía bên trong, nhưng lại có đến ba tầng.

Cố Trung nghĩ nơi này nên được gọi là "Pháo đài" mới đúng.

Cửa tiệm này vẻ ngoài không có vẻ gì là mới, thế nhưng nội thất bên trong dường như vẫn chưa hoàn thiện, vài ô cửa sổ vẫn còn để trống.

Cậu xác nhận lại thông báo tuyển nhân viên dán ở ngoài cửa rồi bước vào.

Vào trong rồi mới thấy chỗ này không phải là chưa hoàn thiện xong, mà phải là bãi chiến trường sau một trận hỗn chiến mới đúng, khắp nơi đều bừa bộn.

Bên trong cửa tiệm chỉ có một người đàn ông đang ngậm thuốc lá, đưa lưng về phía cửa, phóng tầm mắt qua khung cửa sổ đã vỡ.

Nghe tiếng có người vào, hắn quay mặt sang xem xét, đối mặt với ánh mắt của Cố Trung rồi quay đi.

Cố Trung đứng ở cửa một hồi vẫn không thấy người này có ý định để ý đến cậu, đành phải lúng túng mở miệng: "Ông chủ có đây không?"

Người đàn ông một lần nữa quay đầu lại, nhìn cậu một lúc lâu rồi mới lên tiếng: "Có."

"Anh là ông chủ à?" Cố Trung nhìn trong cửa tiệm cũng chẳng có ai khác, "Cửa tiệm của anh đang tuyển nhân viên đúng không?"

"Hả?" Người đàn ông ngẩn người, lại nhìn cậu như thể chợt nhớ ra điều gì. Hắn tiến về phía cửa gỡ tờ giấy tuyển dụng kia xuống, "Quên xé."

Cố Trung há miệng không nói nên lời.

Hắn cầm tờ giấy tuyển dụng bị rách trong tay rồi quay trở lại phía cửa sổ, tiếp tục hút thuốc nhìn ra bên ngoài.

Cố Trung đứng im một chỗ mà sững sờ một lát, xác nhận người này không định tiếp tục nói chuyện với mình nữa vì thế xoay người rời đi.

Vừa ra đến cửa, cậu nghe người đàn ông kia hỏi một câu: "Cậu muốn ứng tuyển à?"

Vì tiêu chuẩn công việc mà cậu đưa ra, dù cửa tiệm này có khiến cậu cảm thấy không thoải mái thì cậu vẫn dừng lại mà trả lời: "Đúng thế."

"Ngồi đi." Người đàn ông dập tắt điếu thuốc, dùng chân kéo một cái ghế qua rồi ngồi xuống bên cạnh bàn.

"Không phải anh nói là quên xé sao?" Cố Trung từ trong đống ghế bị đổ chọn ra một cái không có dấu giày mà ngồi xuống phía đối diện hắn.

"Ừ, đáng ra là đã tuyển đủ người rồi," hắn nhìn quanh một lát, "nhưng đều bị dọa chạy hết... Tên?"

Bị dọa chạy hết?

Cố Trung ngồi ngẩn người rồi mới nhận ra câu nói này có vấn đề: "Tôi tên Cố Trung."

"Cho tôi xem chứng minh thư," hắn với tay ra, "Cậu là sinh viên cái trường cũ nát bên kia à?"

Chứng minh thư, trường cũ nát.

Hai tiếng này vừa bật ra Cố Trung có thể cảm thấy trống ngực đập thình thịch, giống như bị pháo nổ thủng hai lỗ lớn đến nỗi gió có thể xuyên qua mà gào rít.

Cậu lấy chứng minh thư ra đưa cho hắn.

"Cố Trung...Trung, cái tên rất đáng yêu." Người đàn ông giương mắt nhìn cậu, "Là Trung trong trung thành à?"

"Trung trong trung tâm." Cố Trung trả lời

"Cố Trung Trung," người đàn ông trả lại chứng minh thư, "cậu..."

"Có thể đừng gọi như thế không?" Cố Trung nhìn hắn.

Hai người nhìn nhau trong chốc lát, hắn mới gật đầu: "Được."

"Cảm ơn." Cố Trung chân thành mà thể hiện sự biết ơn của mình.

"Trung Nhị này," hắn nói, "Tôi họ Tề, tên Tề Việt. Cậu có hiểu biết về cà phê không?"

Cố Trung trừng mắt nhìn hắn một lúc lâu: "Anh vừa gọi tôi là gì?"

"Cậu vừa mới nói còn gì, Cố Trung Nhị," Tề Việt nói, "Tôi nghe nhầm à?"

"Tôi tên Cố Trung," cậu nhấn mạnh, "Cố Trung."

"Hiểu biết gì về cà phê không?" Tề Việt lại hỏi.

"...Thỉnh thoảng có uống," cậu không quá tự tin mà trả lời, "Đến tiệm hoặc tự pha ở nhà."

"Cà phê hòa tan à?" Tề Việt nhìn câu.

"Không."

"Tôi đang rất cần người, ngày mai cậu bắt đầu đi, khi nào không có tiết thì đến đây," Tề Việt đứng lên, không biết từ đâu lấy ra một tấm danh thiếp ném tới trước mặt cậu "Trên đó có số điện thoại của tôi."

Cố Trung xem xét qua tấm danh thiếp một chút, Tề Việt đã đứng dậy chuẩn bị đi lên tầng, cậu liền nhanh chóng hỏi một câu: "Còn lương thì sao?"

"Ồ quên mất." Tề Việt quay người lại ngồi xuống.

Bước ra khỏi tiệm cà phê, Cố Trung không biết cậu nên vui mừng hay lo lắng.

Cái vẻ lơ đễnh của Tề Việt khiến người ta không khỏi cảm thấy hắn ta chính là cướp trắng cái cửa tiệm này từ ông chủ cũ, mà hiện trường ngổn ngang kia là bằng chứng rõ ràng.

Thế nhưng cậu vẫn quyết định sẽ đi, bởi vì tiền lương ở đây, so với trông net đêm hay phục vụ ở tiệm ăn nhanh thì cao hơn nhiều. Hơn nữa lúc trở về kí túc xá, cậu nhớ ra mình mới mua một chai nước thôi mà sinh hoạt phí chỉ còn có bảy đồng rưỡi...

"Cố Trung, cậu có đi xem thi đấu bóng rổ không?" Vài người bạn chung kí túc chuẩn bị ra ngoài, hỏi Cố Trung vẫn còn đang ngồi trên giường suy nghĩ về cuộc đời ảm đạm của mình.

"Bóng rổ?" Cố Trung giật mình.

"Ừ," Có ai đó đáp lại, "Của trường cấp hai."

"Cái gì?" Cậu hốt hoảng bật dậy, "Trường cấp hai? Trường cấp hai nào?"

"Trường cấp hai trong trường chúng ta ấy, cậu không biết à? Tòa nhà bên cạnh cổng trường chúng ta chính là trường cấp hai, nhưng lối vào chỗ đấy lại ở bên hông."

Cố Trung bấy giờ mới nhận ra tòa nhà bên cạnh cổng trường kia là gì.

Trường cấp hai?

Mặc dù cậu không thật sự rõ tại sao mình lại vào cái trường này, nhưng dù sao cũng là đại học rồi vậy mà vẫn phải chung trường với bọn nhóc cấp hai sao?

Sân trường cũng rất sơ sài, chỉ có một sân bóng đá và hai sân bóng rổ. Mà trận thi đấu bóng rổ của trường cấp hai đã chiếm trọn cái sân mới kia rồi. Cố Trung sau khi nhìn chán các học sinh lớp dưới cổ vũ hò hét liền dứt khoát xoay người rời đi.

"Cậu đi đâu thế?" Một người nào đó hỏi.

"Về nhà." Cố Trung trả lời.

Trường học tưởng đơn giản mà chẳng đơn giản chút nào!

Phương tiện đi lại của cậu là xe đạp, rất có phong cách. Cậu nhất quyết không chịu dùng xe điện mẹ cậu đưa cho, sống chết phản đối suốt một tuần mới đổi được.

Xe điện cũng tốt, giúp cậu tiết kiệm thời gian và sức lực, nhưng mà không ngầu tẹo nào. Thà tốn một ít thời gian, phí thêm ít sức để được đạp xe xịn còn hơn.

Lúc cưỡi chiếc xe đạp phong cách của mình đi ngang qua Pháo đài, cậu dừng lại.

Bây giờ mà về nhà thì hơi sớm, nói không chừng lại bị ba cậu mắng không chịu học hành cẩn thận mà rút lại hết tiền. Nhất là nghĩ đến ba mà phát hiện ra trường đại học kia lại chung chạ với trường cấp hai, cậu không yên tâm, sợ sẽ lại cãi nhau với ông.

Cậu không muốn khiến ông nổi giận lúc này. Mười tệ một ngày thì cũng là tiền.

Bước vào trong pháo đài, cậu hơi giật mình, nhiều lắm mới chỉ có một giờ trôi qua mà cửa tiệm đã được dọn dẹp sạch sẽ, còn có một người thợ đang trang hoàng lại cửa sổ.

Tề Việt khoanh tay dựa vào bàn quầy bên cạnh, nhìn thấy Cố Trung đến mới bất ngờ nhướn mày: "Nhị?"

"Cái..." Cố Trung cau mày, hơi bực mình, nhất là khi thấy ngoài người thợ lắp cửa kính còn có thêm một người nữa đang ngồi trong góc.

Trước mặt nhiều người như vậy!

Nhưng không chờ cậu nói xong, Tề Việt liếc mắt nhìn người đàn ông kia, trong giọng nói mang theo ít vẻ xem thường: "Cậu gọi người này tới à?"

Cố Trung nghe chưa hiểu gì, người kia đã trừng mắt nhìn cậu, mất kiên nhẫn mà hung hăng hỏi: "Con mẹ nó mày là thằng nào?"

Sợi dây đốt pháo trên đầu Cố Trung ngay lập tức cháy nổ tung: "Là ba ba mày đó."

Tề Việt đứng bên cạnh cười lớn rồi quay người đi về phía sau quầy bar, chống tay lên bàn.

Gã đàn ông kia hất bàn đứng lên.

Không tồi. Cố Trung nhìn theo cái bàn bị hất đổ trên đất, cậu đã luôn muốn thử cảm giác thế nào là lật bàn. Ba cậu đã từng làm thế hai lần, nhưng cái bàn ở nhà nặng hơn nhiều, hất cũng không thể hiện được khí thế như này.

"Mày muốn tìm chết đúng không?" Gã đàn ông kia bước đến trước mẳ Cố Trung, nén lại giọng điệu độc ác mà nói.

"Đúng, tao tìm mày đấy." Cố Trung gật đầu.

"Này," Tề Việt gõ gõ lên quầy bar, "Muốn đánh nhau thì ra ngoài mà đánh."

Gã kia đột ngột quay đầu lại trừng mắt nhìn Tề Việt.

"Nghe không hiểu à?" Tề Việt lấy ra rồi châm một điếu thuốc, tay siết chặt bao thuốc rỗng, "Tôi đếm đến ba hai người phải ra ngoài."

Gã đàn ông không nhúc nhích.

"Một, hai, ba." Tề Việt ném bao thuốc đi, bước ra khỏi quầy bar.

"Mày đi ra ngoài với tao!" Gã đàn ông chỉ tay vào mặt Cố Trung, quay người bước nhanh ra bên ngoài.

"Mẹ nó." Cố Trung đi theo gã kia ra ngoài, đầu óc nóng bừng bừng mà không hiểu chuyện gì.

"Cậu đi theo hắn làm gì?" Tề Việt đứng phía sau hỏi cậu.

"Anh nói xem?" Cố Trung tức giận quay đầu lại nói.

"Cho cậu ra ngoài cậu lại ra ngoài thật," Tề Việt cười một tiếng, dựng cái bàn bị đổ lên, "Gọi cậu một tiếng Nhị, cậu thật sự coi mình là nhị sao?"

"Anh gọi ai là Nhị đấy!" Cố Trung còn chưa phát hỏa xong sắp không giữ nổi bình tĩnh mà định đổ hết lên đầu Tề Việt.

Thật ra cậu tức giận cũng là chuyện dễ hiểu, chuyện này không phải là tại anh ta khiến cậu nằm không cũng trúng đạn sao!
">

Truyện Pháo Đài


Thật ngại quá, vị bác sĩ trong phòng đã làm y hồn xiêu phách lạc, mỗi lần nhìn thấy hắn, y lại thẩn thờ ngơ ngẩn, chỉ số IQ tụt đến mức thấp nhất, mải mê ngắm nhìn hắn mà quên đi xung quanh có bao nhiêu bệnh nhân đang ngồi chờ, lại còn chắn trước của phòng bệnh chỗ mọi người đi qua đi lại, cảm thấy mình đã sai, lại có phần lộ liễu trắng trợn, y thôi không nhìn vào phòng khám nữa, điều chỉnh tư thế ngồi cho ngay ngắn một chút, y móc cái điện thoại trong túi ra bấm game.

Chả hiểu y chơi cái trò gì trong điện thoại, chỉ nghe tiếng súng nổ bên trong phát ra đoàng đoàng inh ỏi, gương mặt các bệnh nhân xung quanh đen lại như than "này, đây là bệnh viện, không phải nhà của cậu, đừng làm phiền người khác chớ, cậu là con cái nhà ai, cha mẹ cậu không dạy dỗ đàng hoàng sao, học sinh gì mà thật vô giáo dưỡng!"

Lục Nhan bị cái tiếng nhắc nhở nặng nề làm cho dừng động tác ngón tay, ngước vội đầu lên nhìn, y là nhìn thấy đám bệnh nhân ngồi chờ xung quanh ánh mắt chán ghét dừng trên thân y, chỉ còn có thiếu điều muốn xúm lại đập cho y một trận, vốn biết mình lần nữa phạm sai làm phiền đến người khác nhưng vì cái thái độ nhắc nhở của họ khiến y bực mình, y vốn mồ côi từ nhỏ sống lay lắt ở cô nhi viện nào có biết mặt mũi cha mẹ mình là ai, cơ mà cái đám người này lớn hết rồi lại mở lời với y hằn học, nói một tiếng nhẹ nhàng như bà cụ lúc nãy không phải đẹp lòng đôi bên sao, một lời họ tưởng chừng như không nặng lại vô tình thọc sâu vào nỗi đau không cha mẹ của y, khiến y tổn thương sâu sắc.

"Này, các người đều lớn cả rồi ăn nói với trẻ nhỏ cho đàng hoàng lịch sự một chút, bấm game thôi mà, không thích thì tôi đi chỗ khác, đâu cần phải đem cha mẹ của tôi ra nói này nói nọ, lại nói cha mẹ tôi chết hết rồi lấy ai mà giáo dưỡng?" bậm môi phồng má, y trừng mắt nhìn mọi người một cái, sau đó dẹp điện thoại vào túi quần, tay xách cặp táp rời đi, hành động cùng lời nói của y khiến mọi người trố mắt nhìn theo không khỏi chưng hửng, chả biết trong lòng họ nghĩ gì, có thấy áy náy chút nào không, chỉ biết không còn ai nói thêm câu nào nữa.

Y đi đến một chỗ dãy ghế trên đường hành lang, khoảng cách rất xa bọn họ y mới ngồi xuống, lặng lẽ để cặp táp một bên, đem hai tay ôm quyền, dựa đầu vào vách tường phía sau, chậm rãi nhắm mắt lại, an ổn ngủ đi.

Thời gian tích tắc trôi qua, trước phòng bệnh vãn người dần, bất chợt một giọng nói trầm ấm văng vẳng vang lên bên tai y.

"Lục Nhan, mau dậy!"

Y giật mình tỉnh lại, ngước mắt nhìn lên. Trước mắt y là một nam nhân trưởng thành, vóc người cao lớn, ngũ quan góc cạnh hài hòa nếu không nói là đẹp như tượng tạc. Nam nhân này chính là vị bác sĩ trong phòng bệnh lúc nãy, là anh hai trên danh nghĩa của mình. Y dụi dụi hốc mắt lần nữa ngơ ngác nhìn hắn, hắn lúc này đối diện với y gương mặt gần trong gang tấc, hơi thở nóng ấm cũng gần trong gang tấc. Y quả thật khắc này rất muốn được hắn ôm vào lòng, cơ mà đấy chỉ là giấc mơ viển vông y tự động ảo tưởng ra mà thôi. Vì y biết một con người cứng nhắc như hắn chắc chắn sẽ không bao giờ tự động ôm y vào lòng. Lục Nhan còn đang ngây ngẩn nhìn đối phương, giọng nói trầm ấm lần nữa bất giác vang lên:

"Tan học em không về nhà đến phòng khám của anh làm cái gì. Ngồi những hàng tiếng đồng hồ, em có ngốc không vậy?" Gia Hạo nhíu mày nhìn y vẻ không hài lòng.

"Anh, đừng tức giận, đừng mắng em. Tại em muốn về cùng với anh mà!" Y nắm tay hắn, lắc lắc qua lại một bộ làm nũng.

Đáy mắt hắn chùng xuống: "ờ ờ...thôi bỏ đi, chúng ta về nhà." Hắn rút tay ra khỏi lòng bàn tay y, quay lưng rời đi.

Y lật đật chạy theo sau hắn, cười tít cả mắt: "Anh...Bước chậm một chút, đợi em!"

(chuyển cảnh)

Biệt thự riêng của nhà họ Trịnh, ba mẹ Trịnh Gia Hạo quản lí chuỗi nhà hàng bên Mỹ nên định cư ở bển, vài ba tháng mới về một lần thế nên biệt thự chỉ có mình hắn cùng y và người giúp việc. Biệt thự rộng lớn mà chỉ có ba người thật có chút đơn lạnh, bất quá đây là cái thú xa hoa của dân giàu có.

Xe dừng trong ga ra, Lục Nhan theo chân Gia Hạo bước vào nhà. Đi đến bật thềm, một cơn gió mát thổi qua. Nhìn theo tấm lưng cao lớn của hắn, y chợt nhớ lại năm xưa.

Ngày đó ba mẹ hắn đến cô nhi viện quyên góp tiền ủng hộ trẻ nhỏ mồ côi, tình cờ nhìn thấy y đang ngồi rúc dưới một gốc cây cổ thụ, không có chơi đùa cùng đám trẻ bất hạnh ấy, càng không có hồn nhiên vui cười như chúng nó, ba mẹ hắn thấy tội bước đến cho y một viên kẹo, hỏi han y vài câu. Thế nào y lại ngẩn đầu lên, nhào vào trong lòng ba mẹ hắn. Khóc òa:

"Ba mẹ, ba mẹ đến rước con sao. Con nhớ ba mẹ, hu oa..."

Lúc đó y nhìn thấy ba mẹ hắn vẻ mặt hiền từ còn cười với y, ân cần cho y bánh kẹo. Y cứ ngỡ đó là ba mẹ của y. Họ đến rước y về.

Lát sau mới nghe ra viện trưởng kể lại rằng mình không có cha mẹ, bị bỏ trước cửa viện từ lúc mới lọt lòng vào một đêm mưa gió, lúc đó dây rốn còn chưa có rụng nữa. Nếu viện trưởng không nghe tiếng khóc, không phát hiện ra y, có lẽ đêm đó y đã chết dưới mái hiên trong cái làn bé xíu kia rồi.

Khi ấy nhìn thấy bờ môi tím tái cùng tiếng khóc oa oa của y, viện trưởng cảm thấy rất xót xa. Mẹ nào lại bỏ con cái mới sinh ở đây thế này, thật ác đức quá đi, hổ dữ còn không nỡ ăn thịt con mình. Lúc đó y nghe bà ấy nói mới biết hóa ra mình chẳng những có mẹ mà còn bị mẹ bỏ rơi, mẹ không cần mình, hốc mắt y đỏ hoe ngấn nước.

Vậy là từ nay y không cần đợi mẹ đến đón nữa rồi, mẹ sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt y nữa rồi, có mẹ là một cái gì đó trở nên xa xỉ trong mắt y.

Lại nói ba mẹ hắn sau khi quyên tiền cho viện xong liền rời đi, còn để lại cho y phần rất nhiều kẹo bánh. Y nép sau gốc cây cổ thụ, ló mắt nhìn theo bóng dáng ba mẹ hắn rời đi, tay còn nắm tay hắn đi chánh giữa, vỗ về gần gũi, che chở yêu thương. Những ngón tay của y vô thức mà bấu vào vỏ thân cây thật sâu nhất có thể.

Hức hức, người ta đã lớn từng đó tuổi, cao hơn y từng đó tấc, vẫn còn ba mẹ che chở bao dung, chăm cho từng li từng tí. Vậy mà y bé bằng này, thấp bằng này, ba mẹ lại không ai cần y, không muốn nhìn mặt y nữa, không muốn chịu trách nhiệm với y nữa, đem y bỏ ngoài đường. Ba mẹ ơi, ba mẹ đang ở đâu vậy, con nhớ ba mẹ, hức hức...

Cậu bé con đưa tay quệt mắt, lần nữa dõi theo thân ảnh một nhà ba cái người kia đi ngày một xa. Thật không ngờ nửa chừng, y đã nhìn thấy hắn níu tay ba mẹ dừng lại, rồi nói với họ cái gì, khoảng cách rất xa, y không tài nào nghe nổi. Y chỉ thấy chỉ một lát, cả nhà ba người họ đã quay đầu trở lại, nói với viện trưởng làm thủ tục xin cho y về ở với họ, khiến y rất bất ngờ kinh hỉ.

Còn có hắn bước đến bên y, vươn ngón tay béo vào chóp mũi của y một cái, nhe răng cười cười: "Em bé đáng thương, anh mới xin ba mẹ cho em về ở chung nhà. Từ nay em có ba có mẹ, có anh hai. Tháng ngày sau này em không cần phải khóc nữa. Lục Nhan, tên của em là Lục Nhan đúng hông, lúc nãy anh nghe mọi người gọi em như vậy."

Y bị đứa con trai trước mặt bẹo mũi, lại nhìn thấy một bộ đồng phục học sinh sang trọng tinh tươm trên thân người ta, cùng cái thái độ thân thiện của người ta, nhất thời ngơ ngác, rất lâu mới có thể gật đầu ưm một tiếng, nhào vào ôm lấy cậu con trai trước mặt lớn hơn mình cả gần con giáp. Bật miệng khóc mếu máo.

Hắn khắc này cười xòa, vươn tay xoa xoa bờ vai run giật của y, cho tới khi họ đưa y về biệt thự, y choáng thêm lần nữa. Lần đầu nhìn thấy biệt thự xa hoa y như lâu đài trong cổ tích y đã đứng tần ngần ngoài sân rất lâu, vừa ngây ngẩn vừa sợ hãi, cảm giác đan xen lẫn lộn khiến y không dám bước chân theo họ vào nhà. Dường như hiểu ý, lúc đó là hắn đã chạy đến nắm lấy cánh tay y, còn cười với y, hắn nói thế này này:

"Em ơi, từ nay em sẽ sống ở đây với anh và ba mẹ, tháng ngày sau này không cần tủi thân nữa. Anh sẽ luôn bên cạnh chăm sóc cho em. Mau đi thôi, chúng ta cùng vào nhà."

">

Truyện Bác Sĩ Trịnh Kết Hôn Cùng Bảo Bối

友情链接