Nhận định, soi kèo Belgrano vs Independiente, 7h30 ngày 4/2: Chủ nhà gặp khó

Kinh doanh 2025-02-06 13:21:54 8815
ậnđịnhsoikèoBelgranovsIndependientehngàyChủnhàgặpkhóbang xep hang nha   Chiểu Sương - 03/02/2025 13:17  Argentina
本文地址:http://slot.tour-time.com/html/74f792100.html
版权声明

本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。

全站热门

Nhận định, soi kèo Istanbul Basaksehir vs Corum, 19h30 ngày 4/2: Tin vào cửa trên

">

Cận cảnh loạt trang phục thuần Việt trong Gunny qua các thời kỳ


"Chào buổi sáng, thầy Trần".

……

"Chào buổi sáng,Tony".

Hắn cũng lịch sự chào hỏi lại.Đến trường hắn cũng không có tiết dạy ngay, nhưng theo thói quen hắn vẫn đến trước một tiếng đồng hồ.Ngồi nhâm nhi ly cafe,hắn dựa người trên ghế.Minh Nguyệt , giảng viên của khoa cũng vừa tới, Trần Thăng đặt ly cafe lên bàn , tươi cười chào hỏi:

"Ms Nguyệt, bộ mỹ phẩm cô đặt đã về rồi, tôi có đem cho cô đây".

Minh Nguyệt vô cùng vui vẻ, chạy tới ôm lấy bộ mỹ phẩm vào lòng , không quên đặt lên má Trần Thăng một nụ hôn, nàng hét lên sung sướng:

"Bộ mỹ này đã hết hàng,không ngờ thầy có cách lấy được,tối nay tôi sẽ dùng nó trong đám cưới bạn tôi".

Bị hôn bất ngờ Trần Thăng cũng ngẩn người ra,hắn lau vội vết son trên má, không ngừng cười khổ:

"Không có gì ,nhớ chuyển khoản là được".

Bất chợt Trần Thăng cảm thấy sau lưng có chút lạnh,hắn nhìn ra cửa ,lặng đứng người.Minh Nguyệt thấy biểu hiện lạ của Trần Thăng cũng quay lại nhìn về phía cửa.Khi nhận ra người tới, nàng vỗ vỗ vai Trần Thăng rồi nhón chân rời đi:

"Ok,sẽ chuyển đủ".

Trần Thăng cũng đâu còn tâm trạng gì vui nữa,hắn vội vàng chạy ra cửa , khuôn mặt rạng rỡ , chào đón người tới:

"Mỹ Sa, tới sớm vậy".

Mỹ Sa ,bạn gái quen ba năm của Trần Thăng.Nhìn thấy cảnh vừa rồi, nàng giận dữ,giọng nói có chút hờn dỗi:

"Tôi không tới sớm sao thấy được cảnh thân mật của anh."

Trần Thăng cười khổ,hắn vội kéo nàng lại đặt lên ghế ngồi ,nắm tay nàng,dỗ dành:

"Anh mua hộ Ms Nguyệt bộ mỹ phẩm, nàng vui quá nên làm vậy,em đừng giận".

Mỹ Sa rụt tay lại quay đầu về hướng khác,hừ nói:

"Không phải là tại anh thường ngày hay trêu hoa ghẹo nguyệt sao".

Trần Thăng nắm lấy vai nàng ôm nàng vào lòng dỗ dành,hắn giơ hai ngón tay lên cao:

"Anh không có ,anh thề với trời."

Mỹ Sa như bị lời nói của Trần Thăng thuyết phục, nàng rất giận ,nhưng lần nào cũng bị chiêu này của Trần Thăng dỗ dành,trong lòng tự khinh bỉ mình quá mềm lòng, luôn bị lời nói của Trần Thăng mê hoặc:

"Anh lần nào cũng dùng chiêu này".

Biết Mỹ Sa đã bị thuyết phục, Trần Thăng cũng không dây dưa chủ đề này nữa, hắn nghiêm túc hỏi:

"Hôm nay em tới đây có chuyện gì vậy?"

Vừa nói Trần Thăng vừa rót một ly trà đặt trước mặt Mỹ Sa.Nàng cầm ly trà lên nhâm nhi,hương trà làm nàng cảm thấy tỉnh táo, nàng nhìn Trần Thăng nói:

"Cuối tuần này ,bên Bảo tàng có triển lãm, đây là thiệp mời".

Cầm tấm thiệp trên tay, Trần Thăng nhìn nội dung trên thiệp ,hắn cảm thấy chủ đề lần này rất thú vị "Di chứng của chiến tranh-Nỗi đau người ở lại".Hắn quay sang vui vẻ nói với Mỹ Sa:



"Anh sẽ tới đúng giờ".

Sau khi tiễn Mỹ Sa về , Trần Thăng cũng lên giảng đường để giảng bài.Trên giảng đường thì thầm âm thanh to nhỏ của mấy nữ sinh viên:

"Thầy Trần đẹp trai quá"

"Ta nghe nói thầy là Việt kiều đó,sống ở nước ngoài từ nhỏ, mới về nước không lâu."

"Ta còn nghe nói thầy có hai bằng thạc sĩ về tâm lý học và hoá học của đại học Y bên nước S ."

….

">

Truyện Thám Tử Của Quỷ


Hứa Yên Miểu ngẩng đầu, cung kính đứng dậy: "Không biết Trịnh khanh có chuyện gì muốn phân phó hạ quan?"

Thái thường tự khanh Trịnh Bằng vuốt râu, mỉm cười: "Hứa lang à, cái bánh bao hấp này mua ở đâu vậy, ta ngửi thấy thơm quá."

"Ồ ồ, là..."

Hứa Yên Miểu nói xong chuyện bánh bao, Thái thường tự khanh lại hỏi hắn tối qua có phải ngủ không ngon giấc không, quầng mắt hình như hơi thâm, hỏi xong quầng mắt lại hỏi hắn xử lý công vụ có khó khăn không, hỏi hắn hôm nay trời lạnh như vậy sao lại mặc ít áo như thế có phải hạ nhân trong nhà lười biếng không...

Hỏi han từ ăn mặc đến chỗ ở đi lại, từ thơ ca nhạc phú trò chuyện đến triết lý nhân sinh, mãi cho đến khi sắp đến giờ vào triều, Thái thường tự khanh mới vuốt râu cười ha hả chào tạm biệt.

Hứa Yên Miểu lén lút thở dài.

[Thái thường tự khanh hóa ra lại là một kẻ lắm lời? Nói chuyện đến nỗi ta không có thời gian xem bát quái nữa rồi.]



[Thôi, vào triều trước đã.]

Hứa Yên Miểu nhìn về phía trước, vừa lúc nhìn thấy bóng lưng Thái thường tự khanh, bất kể nhìn thế nào cũng cảm thấy đối phương hôm nay gặp chuyện vui, bước đi như bay, tiếng bước chân cũng vui vẻ hơn rất nhiều.

">

Truyện Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Nhận định, soi kèo Girona vs Las Palmas, 3h00 ngày 4/2: Ngựa ô hết thời

Truyện Hoắc Gia, Phu Nhân Lại Đi Xem Bói Rồi


Lam Hi Thần một lần liền uống cạn thứ rượu trong chén, thật sự không có một chút lễ nghi nào của một vị Tông chủ, đây là điều cấm kỵ, nhất là ở Vân Thâm. Nhưng ai sẽ kiểm tra nơi ở Tông chủ Lam gia?

Hơn nữa cho dù chúng đệ tử Lam gia không biết tại sao, nhưng bọn họ đều ngầm chắc chắn Tông chủ hàng năm đều sẽ đóng kín cửa, ở một mình vào ngày này.

Trạch Vu Quân lại rót đầy rượu vào chén, thì thầm:

" Đáng tiếc năm nay chỉ có mình ta, Vong Cơ hình như cuối cùng cũng tìm được định mệnh của mình rồi. "
Kể từ khi gặp Mạc công tử, Lam Vong Cơ đã luôn ở bên cạnh hắn. Tuy rằng Vong Cơ bình thường vẫn không có bất kì biểu cảm gì trên mặt, nhưng Lam Hi Thần có thể thấy y đã vui vẻ hơn, vui vẻ hơn mười ba năm trước rất nhiều. Lam Hi Thần cũng muốn như vậy, cũng muốn vui vẻ như thế nhưng hắn cuối cùng vẫn là không làm được...:

" Ta cũng từng nghĩ xem liệu mình có thể lại gặp được một người giống như ngươi không? Có thể lại đi cùng ngươi lần nữa không? Nhưng ta không làm được, Ngụy Anh, ta không thể làm được..... Và ta cũng không thể quên được ngươi. "

" Ngụy công tử... Ngụy Vô Tiện, ngươi hãy quay lại, được không...? "

Lam Hi Thần lẩm bẩm, thanh âm khàn khàn, như đang hỏi song lại giống như không mong đợi có câu trả lời. Lam Hi Thần cười khổ, khẽ chớp đôi mắt ướt đẫm, hắn định bỏ chén rượu xuống để đi nhặt vò rượu đã vơi đi một nửa...
" Bụp--- "

Trong lúc Lam Hi Thần đang buồn bực cùng khổ sở, Hàn Thất đột ngột vang lên tiếng động lớn, một bóng đen từ không trung xuất hiện rồi rơi xuống chiếc bàn trước mặt hắn khiến chén rượu trên đó rung chuyển, rơi khỏi bàn. Lam Hi Thần cũng chấn động, bàn tay đang nắm lấy vò Thiên Tử Tiếu siết chặt, run lên, gần như tỉnh lại sau cơn say.

Lam Hi Thần đặt bình rượu xuống, sắc bén hỏi:

" Ai! "

Nhưng người vừa xuất hiện đã bất tỉnh từ lâu, đầu nghiêng sang một bên, mái tóc đen che khuất cả khuôn mặt, hiển nhiên không có tiếng trả lời.

Lam Hi Thần đầu tiên nhìn lên mái nhà vẫn còn nguyên vẹn của Hàn Thất, sau đó nhìn xuống người đang bất động trên bàn, cuối cùng cũng chập nhận rằng thật sự có một người đột nhiên xuất hiện trong phòng mình.

Người trước mặt đã bất tỉnh, nhưng dường như có một cảm giác kỳ lạ chậm rãi xâm chiếm lấy Lam Hi Thần...
Một người đột nhiên xuất hiện từ không trung, y mặc một bộ quần áo đen dính đầy máu, mái tóc dài được buộc bằng một sợi dây đỏ vẫn chưa cột hết, y dù bất tỉnh nhưng vẫn nắm chặt cây sáo đen trong tay. Lam Hi Thần bình tĩnh lại, tự hỏi liệu mình có phải đã quá say nên xuất hiện ảo giác hay không, người này sao có thể.....

Dù không chắc chắn nhưng bàn tay hắn vẫn vô thức đưa ra, phải mất mấy lần mới có thể gạt hết tóc của người kia xuống. Khoảnh khắc khuôn mặt của người ấy lộ ra, Trạch Vu Quân, người trước nay luôn ôn hoà, lễ độ cùng trầm ổn đã hoàn toàn không kìm được kinh ngạc:

" Ngụy Vô Tiện!? "

Lam Hi Thần lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo.

Ngụy Vô Tiện hiện đang nằm bất tỉnh trên bàn bên trong Hàn Thất, sắc mặt trắng bệch, đôi môi tái nhợt, đầu nghiêng sang một bên, may mắn là hơi thở vẫn còn. Lam Hi Thần thở phào nhẹ nhõm, đưa tay ra đỡ y xuống, hắn giữ chặt cánh tay Ngụy Vô Tiện như muốn xác nhận rằng người trước mặt có thực sự tồn tại hay không? Hay chỉ là ảo ảnh của người mà hắn đã chờ đợi suốt mười ba năm qua....

Tâm trí Lam Hi Thần rối loạn, cố gắng nghĩ xem Ngụy Vô Tiện rốt cuộc tới từ đâu và tại sao y lại xuất hiện ở đây. Những thứ như ảo ảnh, tái sinh hay bùa chú trộn lẫn ngập tràn trong đầu nhưng hắn vẫn vô cùng bối rối. Mất chút thời gian để bình tĩnh lại, hắn lập tức vươn bàn tay còn lại chạm vào má Ngụy Vô Tiện, khẽ gọi:

" Ngụy công tử? Ngụy công tử? "

Vẫn như cũ, không có câu trả lời.

Lam Hi Thần run rẩy ôm Ngụy Vô Tiện vào lòng sau đó đứng dậy đi vào phòng trong. Vết máu trên người y dính vào y phục trắng của Lan Hi Thần nhưng hắn dường như không nhận ra, chỉ ôm chặt người đó vào lòng, cần thận đặt Ngụy Vô Tiện lên giường.

Hắn không biết tại sao Di Lăng Lão Tổ đã mất mười ba năm trước lại đột ngột xuất hiện ở đây? Từ khi nào? Từ đâu đến? Sau khi tỉnh lại y sẽ như thế nào? Dù suy nghĩ nhiều là thế, nhưng hiện tại điều Lam Hi Thần chắc chắn nhất chính là lần này hắn sẽ không để y đi nữa, sẽ không đánh mất y lần nữa, dù thế nào cũng không thể được!

Lam Hi Thần ngồi ngây người một lúc, sau đó hắn liền kiểm tra cơ thể Ngụy Vô Tiện xem có vết thương nào không. Khi xác nhận vết máu là từ nơi khác hắn mới yên tâm, tiếp tục thăm dò kim đan của y, sau đó lại kiểm tra linh mạch - tuy rằng không có vết thương chí mạng, nhưng y vô cùng yếu, cần được hồi phục sức khỏe càng sớm càng tốt.

Lam Hi Thần thầm nghĩ nếu có cơ hội, hắn nhất định phải tìm y sư đến xem xét kỹ hơn. Mười ba năm qua đi, hầu hết mọi người đều đã quên đi gương mặt của Di Lăng Lão Tổ là như thế nào, chắc hẳn sẽ không ai nhận ra.

Vấn đề lớn nhất hiện tại là làm sao để giải thích cho người khác về việc có người đột nhiên ở bên trong Hàn Thất của Lam Tông chủ......

Dù vậy chuyện này cũng không quan trọng nữa, hiện tại việc hắn cần làm chăm sóc Ngụy Vô Tiện. Lam Hi Thần đứng dậy muốn đi đến Dược quán của Vân Thâm, nhưng vừa tới cửa, hắn nhận ra một điều liền dừng lại, thầm nghĩ mình quá bất cẩn, quay người lại thay bộ y phục đang dính máu rồi mới đi ra ngoài.

Các đệ tử Lam gia rất ngạc nhiên khi thấy Lam Hi Thần từ trong Hàn Thất đi ra, bọn họ càng không khỏi lo lắng khi nhìn thấy hắn đi về phía Dược quán, đệ tử phụ trách nơi đó thận trọng hỏi:

" Trạch Vu Quân, ngài cảm thấy không khoẻ sao? "

Lam Hi Thần hơi sửng sốt, rất nhanh liền bình tĩnh lại, mỉm cười đáp lại:

" Không có gì, gần đây ta đang nghiên cứu chút y thuật nên muốn đến xem một chút dược liệu. "

Đệ tử Lam gia nghe vậy cũng thở phào nhẹ nhõm.

Lam Hi Thần lấy được dược liệu liền nhanh chóng trở về, đi thẳng đến phòng bếp trong sân nhỏ của Hàn Thất. Hắn và Vong Cơ đều có một bếp nhỏ riêng trong sân, nhưng ít khi sử dụng, không ngờ hiện tại lại có ích..

Nghĩ đến Lam Vong Cơ, Lam Hi Thần hơi sửng sốt - Ngụy công tử đã trở về, hắn có nên nói cho Vong Cơ biết không?

Nếu chuyện này xảy ra vào nửa năm trước, hắn hẳn là sẽ mau chóng thông báo cho Vong Cơ. Tuy nhiên mấy tháng gần đây, Mạc công tử và đệ đệ của hắn đều cùng nhau ở một chỗ. Hai người họ rất thân thiết, thậm chí còn có vẻ là thân mật. Hiện tại bọn họ thậm chí còn cùng nhau ra ngoài, ban đêm cùng nhau đi săn, chính hắn cũng không biết hai người ở đâu. Hơn nữa bản thân Lam Hi Thần cũng biết ích kỉ, hiện tại nói ra chuyện này sẽ trở thành vấn đề. Nghĩ đến đây, Lam Hi Thần thậm chí càng bình tĩnh, chậm rãi rửa sạch dược liệu.

Lúc này, từng đợt từng đợt tiếng ho đột ngột truyền đến tai Lam Hi Thần:

" Khụ... khụ... "

Người tu tiên vốn có thính lực rất tốt, hắn lại luôn chú ý tới động tĩnh trong phòng nên tiếng ho dù yếu ớt cũng không thoát khỏi tai Lam Hi Thần. Hắn giật mình, nhanh như vậy Ngụy Vô Tiện đã tỉnh rồi sao?
">

Truyện Vân Thần Mặc Tiên


Tô Dật ngồi ở cuối dãy bàn học, đọc dòng chữ trên màn hình điện thoại di động, vẻ mặt phức tạp, ánh mắt quét lên quét xuống, nhìn từng cái tên liên tiếp mà hoa cả mắt.

"Vương Kiếm Tiên - Mạnh Ác Long - Huyết Nha Lão Tổ - Vu Khuynh Dao - Thái Sơn Ly Tiên - Thương Lôi Lang Vương -...........................................!"

Những cái tên này xem ra đều rất bá đạo, để Tô Dật hít sâu một hơi.

Hắn chính là đang ở trong phòng học, hiện tại là học kỳ thứ hai của năm, trên bục giảng chính là phụ đạo viên đang nói công việc của học kỳ, năm mươi sáu học sinh chỉ có một nửa đang nghe, còn lại đang bấm di động.

Tô Dật ngồi ở dãy cuối cùng một mình, có vẻ là khá cô đơn.

Giờ khắc này, tâm tư hắn rơi vào trạng thái vừa khiếp sợ vừa hưng phấn, ngay lúc vừa nãy, điện thoại di động hắn bỗng nhiên hướng về lòng bàn tay truyền tới một luồng điện, làm hắn rơi vào khoảnh khắc hoảng hốt.

Nguyên lai, điện thoại di động hắn bị đại đạo bám vào, đã không còn là chiếc điện thoại di động bình thường, có thể tạo ra thế lực, sau đó còn là do Tô Dật tùy ý lựa chọn, có thể cưỡng ép đem những người khác, yêu - ma - thần thông kéo vào trong thế lực mới, đồng thời mỗi một vị gia nhập vào thế lực mới, trong đầu mỗi một người đều tự hình thành một group tán gẫu, trao đổi với nhau giống như group chat trên điện thoại di động.

Làm thế lực chi chủ, Tô Dật có thể đem các thành viên xóa bỏ, trục xuất, năng lực cấm ngôn, đồng thời trong điện thoại cũng tạo ra một cái không gian giới, có thể tồn trữ rất nhiều thứ bên trong, ngoại trừ vật còn sống ra.

Cho dù đã tiếp thu cỗ ký ức này, Tô Dật vẫn có chút không thể nào tin được.

"Đây xem như là nhân vật chính có ngón tay vàng sao! Những cái tên này đều đến từ dị giới?"

Tô Dật hưng phấn mà bàng hoàng nghĩ đến, trên đời không có bữa ăn nào là miễn phí, phía sau có thể hay không cất giấu thiên đại âm mưu?

Mà thôi, hắn bắt đầu nhìn chằm chằm vào màn ảnh một danh sách mà suy nghĩ.

Do dự một lúc, cuối cùng màn hình điện thoại chọn ra ba cái tên, lần lượt là Vu Khuynh Dao - Thanh Yếm Ma Quân - Hắc Hổ Hoàng.

Vừa nghe đến tên Vu Khuynh Dao, chính là một mỹ nhân, tên của hai người tiếp theo rất bá đạo, Tô Dật chơi game, rất thích lựa chọn nhân vật yêu ma, thích làm gì thì làm, tiêu dao tự tại.

Lúc này màn hình điện thoại di động biến đổi, hiện ra: "Xin mời mệnh danh bản thân."

Mệnh danh?

Thú vị!

Tô Dật nhếch miệng lên, khuôn mặt lộ ra nụ cười thanh tú, hắn nhanh chóng nhập vào hai chữ: "Tô Đế"

Thế lực chi chủ mà, đương nhiên phải bá đạo một chút!

"Mời ngươi đặt tên cho thế lực mới."

"Tô Đế Tông"

Màn hình điện thoại lần thứ hai biến đổi, biến thành một trang web tán gẫu:

"Tô Đế mời Vu Khuynh Dao gia nhập Tô Đế Tông!"

"Tô Đế mời Thanh Yếm Ma Quân gia nhập Tô Đế Tông!"

"Tô Đế mời Hắc Hổ Hoàng gia nhập Tô Đế Tông!"

Sau đó, group tán gẫu hoàn toàn yên tĩnh.

Một lát sau

"Sau đó thì sao? Không ai?"

Tô Dật không nói gì, còn coi chính mình bị lừa.

Lúc này, rốt cuộc cũng có người nói chuyện, Tô Dật vừa nhìn, liền vui vẻ.

Chỉ thấy màn hình điện thoại hiện lên:
">

Truyện Vạn Yêu Đế Chủ

友情链接