Số lượng ôtô ngày càng nhiều,âunênthaylốpôtôlịch thi đấu giải bóng đá ngoại hạng anh tuy nhiên, việc bảo quản và thay lốp xe định kì lại hay bị bỏ qua.
Chủ xe BMW 520i tiền tỷ thản nhiên chạy lốp xẹp lép trên phố Hà NộiSố lượng ôtô ngày càng nhiều,âunênthaylốpôtôlịch thi đấu giải bóng đá ngoại hạng anh tuy nhiên, việc bảo quản và thay lốp xe định kì lại hay bị bỏ qua.
Chủ xe BMW 520i tiền tỷ thản nhiên chạy lốp xẹp lép trên phố Hà NộiĐọc cái tên đầy "nam tính" của Minh, tôi đã nghĩ sẽ gặp một chàng trai với mái tóc cắt ngắn kiểu thời thượng và đeo khuyên tai. Thế nhưng, khi nghe giọng Minh trên điện thoại, tôi mới biết Minh là một cô gái.
Lại Thành Minh, nữ thủ khoa kép của Trường ĐH Mỹ thuật Việt Nam. Ảnh: Lê Văn |
Và ngồi trước mặt tôi trong quán cà phê tranh thủ giờ nghỉ trưa cho cuộc phỏng vấn cũng không phải là một cô gái tóc nhuộm xanh đỏ, mắt kẻ chì thật đậm như tôi tưởng tượng.
Thành Minh có cái nhẹ nhàng, dễ chịu của một cô gái Hà Nội đồng thời cũng có sự tự tin, nhí nhảnh của một tâm hồn nghệ sĩ - những người ưa thích tự do và sự khoáng đạt.
Điều đó cũng chẳng có gì lạ khi cả bố và mẹ Minh đều là những người làm nghệ thuật. Bố của Minh là kiến trúc sư đồng thời là họa sĩ tranh cổ động nổi tiếng Lại Văn Thành còn mẹ em hiện là giảng viên của Trường ĐH Mỹ Thuật Việt Nam.
Từ khi còn nhỏ, thông qua công việc cũng như những cuộc trò chuyện cùng cha mẹ, Minh cũng bắt đầu tìm tòi và dần yêu thích nghệ thuật. Sự hun đúc của truyền thống gia đình đã định hướng cho lựa chọn nghề nghiệp của Minh sau này.
Khi vào ĐH, Minh đã lựa chọn thi vào Trường ĐH Mỹ thuật Việt Nam.Năm đó, dù vừa trải qua cú sốc về tinh thần do người bố mà em rất thân thiết qua đời, Minh vẫn thi đỗ cả 2 khoa Hội họa và Đồ họa của trường.
Đứng trước 2 lựa chọn: Đi theo con đường truyền thống của cha mẹ hay lựa chọn một ngành hoàn toàn mới, Minh đã chọn hướng đi thứ 2. Với điểm số 36 điểm, Minh là thủ khoa đầu vào của Khoa Đồ họa, Trường ĐH Mỹ thuật năm đó.
Lựa chọn ngành thiết kế đồ họa của Minh là một bất ngờ với nhiều người.
"Lúc đó mọi người ai cũng khuyên em nên học hội họa vì gia đình em có truyền thống, có sẵn nền tảng kiến thức rồi thì con đường tương lai cũng thuận lợi. Tuy nhiên, em lại thích được học những cái mới hơn" - Minh chia sẻ.
Minh cho rằng, là một người thích công nghệ, em cảm thấy thiết kế đồ họa phù hợp với khả năng của mình hơn và em cũng cảm thấy có hứng thú hơn. "Em cảm thấy mình không phải là một người có đủ kiên nhẫn để cầm cọ vẽ" - Minh bày tỏ.
Dù vậy, với Minh, dù là hội họa truyền thống hay một ngành mới như thiết kế đồ họa thì quan trọng nhất vẫn là nền tảng kiến thức, đặc biệt là tư duy mỹ thuật. "Đó là điều quan trọng nhất mà em nhận được từ cha mẹ mình" - Minh nói.
Minh cho biết, mặc dù em lựa chọn hướng đi không giống như con đường mà mẹ em đã định hướng, song mẹ em vẫn rất tôn trọng ý kiến và lựa chọn của em chứ không ép buộc.
Cô Dung, mẹ của Thành Minh cho biết, khi Minh nói chuyện với cô về lựa chọn ngành thiết kế đồ họa, trong lòng cô cũng có một chút băn khoăn nhưng cuối cùng cô vẫn tôn trọng quyết định của con gái. "Lúc đó chỉ lo nó là con gái mà làm thiết kế đồ họa suốt ngày ôm máy tính thì vất vả không chịu được" - cô Dung nhớ lại.
Còn Minh thì kể: "Thực ra mẹ em cũng muốn tốt cho em nhưng em muốn tìm con đường đi mới cho mình. Và mẹ cũng rất tôn trọng em. Mẹ sẵn sàng cho em có những trải nghiệm để em có thể học hỏi thêm".
Giấc mơ khởi nghiệp với thời trang
Tốt nghiệp đại học với mức điểm trung bình 5 năm là 8,91, điểm kỳ thi tốt nghiệp ĐH là 9,49 (đồ án 9,22 và khóa luận 9,82), Minh một lần nữa trở thành thủ khoa đầu ra của Trường ĐH Mỹ thuật, trở thành một trong số 100 thủ khoa xuất sắc của các trường ĐH Hà Nội được vinh danh trong năm 2016.
Lại Thành Minh bên cạnh người mẹ của mình. Ảnh: NVCC |
Thế nhưng, những thành tích này dường như không làm ảnh hưởng nhiều đến con đường mà Minh đã lựa chọn. Một tháng sau khi tốt nghiệp, Minh nộp hồ sơ xin vào một công ty khởi nghiệp làm công việc thiết kế thương hiệu và quảng cáo với mức lương không hề cao so với mức thu nhập của một người làm thiết kế chuyên nghiệp.
Minh cho biết, em rất thích thú công việc truyền thông thương hiệu, do vậy, hiện tại, khi mới ra trường, em chủ yếu muốn tìm một môi trường để có thể học hỏi và bồi dưỡng các kiến thức, kỹ năng phục vụ cho công việc của mình sau này nên cũng chưa quan tâm nhiều tới mức lương.
Ngoài công việc truyền thông, cô thủ khoa ĐH Mỹ thuật Việt Nam cũng ấp ủ giấc mơ khởi nghiệp, tự xây dựng một thương hiệu thời trang của của riêng mình. Minh cho biết, từ nhỏ, em đã yêu thích thiết kế thời trang và việc em lựa chọn ngành thiết kế đồ họa thực chất là vì ước mơ từ bé này.
"Mọi người hỏi em là vì sao học thiết kế đồ họa lại đi thiết kế thời trang? Thực tế thì không có gì mâu thuẫn cả. Những kiến thức và kỹ năng này đều hỗ trợ rất tốt cho nhau. Ngay cả việc em lựa chọn công việc về truyền thông thương hiệu cũng là cách để giúp em thực hiện mục tiêu này" - Minh nói.
Nói về điều này, cô Dung, mẹ của Minh chia sẻ rằng, bản thân cô cũng rất bất ngờ khi biết con gái đam mê thời trang. Đây cũng không phải là hình dung của cô về nghề nghiệp của cô con gái duy nhất của mình. Dẫu vậy, cô nói rằng, cô sẽ vẫn tôn trọng và ủng hộ lựa chọn của con.
Minh cũng cho biết, ngoài việc học hỏi các kỹ năng về truyền thông thương hiệu, thời gian tới, em sẽ tìm cơ hội để trau dồi kiến thức về thời trang. "Năm tới, em cũng dự định sẽ quay trở lại trường học cao học để nâng cao kiến thức" - Minh chia sẻ.
Tôi hỏi rằng, trước sau em đều lựa chọn ngược lại những gì mà mẹ đã định hướng cho em, liệu em có sợ đến một ngày mình sẽ thất bại và hối hận không? Cô thủ khoa trả lời rằng: "Em nghĩ trên con đường khởi nghiệp chuyện thành công hay thất bại đều có thể xảy ra. Vì thế, nếu như không đạt được thành công như mục tiêu mình mong muốn, em cũng không hối hận".
"Em vẫn còn rất trẻ mà" - Minh nói.
Cả hai đều khao khát có con đến cháy bỏng nhưng nhiều năm trôi qua, chúng tôi vẫn không có tin vui. Đi khám chữa nhiều nơi, bác sĩ đều bảo, lỗi lớn là do tôi. Còn bệnh của chồng tôi thì chỉ cần ăn uống bồi bổ, nghỉ ngơi nhiều hơn.
Tôi đã nghĩ ngợi rất nhiều. Có lần, tôi còn ngồi viết đơn ly hôn để giải thoát cho chồng. Thế nhưng, chồng tôi kiên quyết giữ vợ lại. Anh nói, ngày nay y học phát triển, hai vợ chồng ở hiền sẽ gặp lành, sẽ có ngày gặp được thầy thuốc cao tay. Trường hợp không thể sinh con, hai vợ chồng sẽ nhận con nuôi chứ anh không thể sống thiếu tôi…
Nói rồi anh xé đơn ly hôn và cấm tôi nhắc đến chuyện chia ly.
Tôi lại gạt nước mắt, cùng anh cố gắng.
Năm 2012, công ty nơi tôi và chồng làm công nhân ở Hà Nội gặp khó khăn. Chúng tôi không được tăng ca và phải nghỉ luân phiên. Đồng lương hai vợ chồng mang về chưa bằng 1/3 thu nhập trước đó. Vì thế, hai vợ chồng quyết định về quê xây trang trại nuôi gà, lợn.
Ngặt nỗi, sau khi vay mượn, đầu tư rất nhiều tiền cho trang trại, chúng tôi lại thất bại. Gà lợn bị dịch, chết gần hết.
Khó khăn chồng chất khó khăn, hai vợ chồng tôi nhìn nhau chỉ biết thở dài, nghĩ số phận hai đứa quá khổ. Nhưng rồi, may mắn đã mỉm cười, ấy là khi bà cô của chồng tôi ở Lạng Sơn (cách nhà tôi gần 400km) gọi điện báo, có đứa trẻ mới sinh cần một tổ ấm. Mẹ của em bé đã để lại trước ngõ nhà cô.
Vợ chồng tôi mừng như bắt được vàng, lập tức đón xe lên nhà cô, làm thủ tục với chính quyền địa phương rồi xin con về nuôi.
Có con, vợ chồng tôi vất vả hơn nhưng tiếng cười, tiếng nói của trẻ thơ tràn ngập khắp nhà khiến chúng tôi có thêm động lực phấn đấu. Việc làm ăn của hai vợ chồng cũng vì thế khá dần lên.
Vài năm sau đó, chúng tôi đã xây được nhà to. Trong nhà đầy đủ tiện nghi…
Tuy nhiên, khi mọi thứ suôn sẻ thì tôi lại có nỗi khổ tâm. Nhiều người thân quen của tôi bảo rằng, đứa trẻ càng lớn càng giống chồng tôi, khuyên tôi nên đi làm xét nghiệm ADN.
Tôi đã cố gạt đi vì trên đời không thiếu những trường hợp giống nhau nhưng chẳng có máu mủ gì cả. Thế nhưng, càng ngày những lời bàn tán đến tai tôi càng nhiều hơn.
Gần đây, vì muốn đập tan tin đồn, tôi bí mật mang mẫu tóc của chồng và con trai nuôi lên Hà Nội làm xét nghiệm.
Kết quả khiến tôi bàng hoàng. Họ có quan hệ cha con.
Điều đó khiến tôi buồn đến mức không muốn về nhà. Tôi đến nhà bố mẹ đẻ và ôm lấy mẹ rồi khóc nức nở, trách số phận mình hẩm hiu, bị người ta gạt bao nhiêu năm cũng không biết.
Mẹ khuyên tôi nên bình tĩnh vì dù sao, tôi cũng là người có lỗi khi không thể sinh con cho chồng.
Tôi không đồng ý với quan điểm đó. Tôi cho rằng, vợ chồng thì nên thẳng thắn với nhau, anh ta không có quyền biến tôi thành một con rối.
Chồng tôi biết tin thông qua bố mẹ vợ đã vội đến tìm, xin tôi tha thứ.
Anh nói, anh yêu tôi, không muốn mất tôi nhưng trong một lần say rượu, anh đã trót dại với cô gái ở quán hát.
Không ngờ cô này mang thai. Anh và gia đình chồng đành phải thuyết phục cô ta giữ lại đứa bé, khi sinh nở thì đưa lên Lạng Sơn rồi đền bù cho cô ấy một khoản lớn.
Cô gái ấy chỉ cần tiền nên từ khi sinh con đến nay chưa từng liên hệ lại.
Anh bảo, với anh, tôi là người duy nhất anh yêu, cũng là người duy nhất xứng đáng làm mẹ của đứa trẻ. Việc anh qua đêm với người phụ nữ khác là lỗi của anh nhưng anh không thể sửa sai. Vì vậy, gia đình anh phải tạo ra màn kịch đó để giữ thể diện và hạnh phúc cho hai vợ chồng. Anh không hề có ý qua mặt tôi.
Tôi rất buồn, rất đau nhưng khi anh mang đứa trẻ đến, thuyết phục tôi về nhà, tôi lại thấy mủi lòng.
Tôi nên quyết định thế nào? Anh đã lừa dối tôi một lần, liệu có lần nữa không?
Nếu một ngày mẹ đứa trẻ trở lại, có phải tôi sẽ mất mọi thứ hay không? Mong mọi người cho tôi lời khuyên.
Tôi đang chờ taxi đến đón thì giật mình khi thấy mẹ chồng hớt hải chạy theo. Nhìn bộ dạng của bà mà tôi không thể tin nổi.
" alt=""/>Nhận nuôi đứa trẻ bị bỏ rơi, vợ cay đắng biết sự thật sau 6 năm