您的当前位置:首页 > Kinh doanh > Truyện Một Năm Thiên Hạ 正文

Truyện Một Năm Thiên Hạ

时间:2025-01-20 07:13:14 来源:网络整理 编辑:Kinh doanh

核心提示

**Mùa đông năm Từ Minh thứ hai trút xuống vài trận bão tuyết. Tuyết đọng chưa tan, tuyết mới lại đến. Cả mùa đông chẳng được mấy ngày trời trong, mọi người đều cảm thấy phiền lòng.Sinh nhật của Tố Doanh đúng vào thời điểm phiền muộn này. Mặc dù như vậy, nhưng cô vẫn có tâm tình vui vẻ đứng trước cửa sổ, hào hứng nhìn đám chim tước bay nhảy trên tuyết. Tố Doanh nhìn được một lúc, bỗng nhiên toàn bộ đám chim chóc này vỗ cánh phần phật bay đi. Quản gia Tố Minh – kẻ hầu thân cận bên người của Đại công tử Tố Trầm đi vào tiểu viện, cười nói với nàng : "Lục tiểu thư, nghe nói bên phía cô có khúc gỗ trầm hương thượng hạng, đại công tử muốn mượn..."Tố Doanh còn chưa đáp lại, nha hoàn bên người của cô - Hiên Diệp đã sa sầm mặt trả lời : "Thật là hay nhỉ! Sinh nhật các tiểu thư khác từ trên xuống dưới trong phủ đều vội vàng tặng quà. Sinh nhật của tiểu thư chúng tôi, không có lễ vật thì thôi vậy mà còn đưa tay muốn cái này cái nọ ? Đây là đạo lý gì! Trong tay Đại công tử có thiếu gì thứ tốt, lại nhớ đến tiểu thư nhà tôi có một khúc gỗ ư?" Cô dừng lại trợn mắt nhìn Tố Minh. Tố Minh định mở miệng nói gì đó thì Hiên Diệp cố ý cướp lời cắt ngang hắn. Cô lại nói : "Khúc trầm hương này là của cửu phu nhân để lại cho tiểu thư nhà chúng tôi, có thể tùy tiện cho mượn hay sao ? Buổi tối tiểu thư ngủ không được ngon giấc, nhất định phải dùng đến khúc trầm hương này để an thần, đâu phải là các người không biết!"Mặt Tố Minh lúc đỏ lúc trắng, hắn nói phẫn nộ : "Gì mà của cửu phu nhân, còn không phải lão gia ban thưởng hay sao ? Nói giống như là của tổ tiên bà ấy truyền lại! Có cho mượn hay không thì nói. Nói nhiều như vậy làm gì !" Hắn cảm thấy mất mặt xoay người đi.Hiên Diệp còn muốn trách móc nhưng bị Tố Doanh ngăn cản. "Tố quản gia dừng bước." Cô nhẹ giọng cười hỏi, "Đại ca muốn khúc trầm hương này làm gì?"Dù sao Tố Minh đối với Tố Doanh cũng hơi cung kính. Hắn đáp lời : "Tháng sau là sinh nhật của Đan tần nương nương, đại công tử muốn mời người điêu khắc một cái gì đó tinh xảo đưa vào cung.""Cái gì đó tinh xảo ?" Vẻ mặt Tố Doanh tò mò lộ ra một đôi mắt to trong trẻo tràn đầy chờ mong.Tố Minh nhìn vị tiểu thư xinh đẹp hoạt bát này nghĩ thầm: Dù sao cô cũng là một cô bé, đứa hư hỏng chỉ là nha hoàn điêu ngoa bên cạnh mà thôi. Việc gì lão phải gây thêm phiền phức cho cô. Dù sao lục tiểu thư cũng chưa làm chuyện gì khiến người ta chán ghét. Trong lòng nghĩ thầm đến chuyện này nên vẻ mặt Tố Minh cũng dịu đi : "Là một mô hình cung điện nhỏ, bức họa đã vẽ xong ở chỗ tam công tử. Tam công tử cũng đưa một khúc gỗ tử đàn cho Đại công tử __ cái đó cũng là do cửu phu nhân để lại."Tam công tử Tố Táp là anh ruột của Tố Doanh. Bởi vì còn trẻ nhưng có triển vọng nên đãi ngộ tại Tố gia tốt hơn rất nhiều so với Tố Doanh. Tố Minh cố ý nói như vậy, đơn giản là ám chỉ với Tố Doanh một chút."Hiên Diệp, mang khúc gỗ trầm hương của tôi đưa cho Tố quản gia." Tố Doanh nháy mắt vài cái, rồi cười nói, "Nếu cây tử đàn của ca ca cũng được dùng thì khúc trầm hương này của tôi cũng nên tham gia náo nhiệt."Hiên Diệp muốn nói gì đó nhưng sau cùng chỉ dậm chân một cái, rồi hờn dỗi trở về phòng ôm ra một khúc gỗ lớn giống như gỗ trầm hương, nhét vào trong lòng Tố Minh, "Được rồi, được rồi, huynh muội các người cứ để ở tư phòng, sớm muộn cũng bị dằn vặt!""Tố quản gia đừng chấp nhất với nha đầu này." Tố Doanh liếc mắt nhìn Tố Minh, rồi lại khẽ nheo mắt tựa như không vừa lòng vì cách xử sự của Hiên Diệp.lịch tường thuật bóng đá hôm naylịch tường thuật bóng đá hôm nay、、

Mở đầu

Nếu cho cô thời gian một năm quyền khuynh thiên hạ nhưng điều kiện đầu tiên là phải đổi lấy mười năm nhẫn nhục và sau đó phải chịu đựng mười năm cô tịch và đau khổ,ệnMộtNămThiênHạlịch tường thuật bóng đá hôm nay cô có đổi hay không?

Chính là quyền khuynh thiên hạ đúng nghĩa.Việc làm của cô là vì mục đích chung nên không có người phản đối.Mỗi tiếng nói, cử chỉ và hành động của cô, tất cả đều hợp lòng người nên tất nhiên sẽ nhận được sự ủng hộ mà không có tiếng nói phản đối. Sự tùy hứng, tàn nhẫn và hoang đường của cô sẽ không ai nhắc đến. Mọi người đối với cô đều có cảm tình,thông cảm và dễ dàng tha thứ,không có mâu thuẫn và cũng không có kháng nghị.

Đương nhiên, cái giá là mười năm ẩn nhẫn trước đó . Mọi người xung quanh đều có một khoảnh khắc huy hoàng nhưng chỉ mình cô vô danh tịch mịch. Sự vô danh này chính là sự thờ ơ của bọn họ đối với cô, thậm chí căn bản không coi cô ra gì. Quyết định của bọn họ khiến cô chỉ như nước chảy bèo trôi, hy sinh chính mình. Cho dù khoảnh khắc đó lấp lánh rực rỡ thì cũng sẽ bị bọn họ chôn vùi vào vực thẳm tối tăm. Ngày như vậy kéo dài mười năm. . . . .

Còn nữa, sau một năm hào quyền là mười năm tịch khổ ___ không có bạn hữu, không có thân thiết, không có người quan tâm đến cô... Từng đêm, cô cô đơn, thẫn thờ và chỉ có thể buông tiếng buồn than thở trong vắng lạnh. Không ai chia sẻ nỗi thống khổ của cô, không ai chú ý đến cô ngày đêm khóc lóc thảm thiết.

Nếu cô có thời gian là một năm quyền khuynh thiên hạ, có thể chi phối vận mệnh bá tánh, cô có nguyện ý dùng hai mươi năm như vậy để đánh đổi hay không ?

Màu cờ giống như bầu trời nhuộm màu ráng chiều theo gió tung bay, , tiếng cổ nhạc long trọng vang tận mây xanh. Bên ngoài tông miếu, cả trăm nam lẫn nữ đang quỳ lạy, tất cả đều ăn mặc lỗng lẫy, khí thái phi thường. Đàn ông đứng ở Đông, phụ nữ đứng ở Tây, tất cả cùng quỳ lạy tế bái trước hương khói các vị tổ tiên đã khuất.

Xuyên qua hương khói lượn lờ, cô bé đang vô cùng bối rối kia chính là Tố Doanh.

Người con gái ấy có một đôi mắt trong suốt và lạnh lẽo. Tố Doanh đã thấy qua rất nhiều mỹ nhân nhưng không ai có đôi mắt như vậy. Lúc này nhìn cô ấy lạnh lùng, im lặng, mang theo quyền uy chí cao vô thượng, lãnh khốc vô tình chi phối toàn dân bá tánh.

Dáng vẻ cô gái cực kỳ xinh đẹp, tùy ý ngồi đó, tựa như tranh vẽ động lòng người. Cô nhẹ nhàng ngồi trên lưng con tuần lộc, nhè nhẹ vỗ về cái sừng của nó, mười ngón tay hoàn mỹ như bạch ngọc.

Tố Doanh không hiểu, tại sao cô gái kia lại có thể xuất hiện ở nơi đó. Thanh đồng lộc là thần hộ mệnh của Tố thị, cho tới bây giờ chỉ cúng bái chứ không được phép cưỡi. Lúc Tố Doanh còn nhỏ chưa biết chuyện, sau khi kết thúc buổi tế lễ đã lấy tay sờ sờ sừng hươu liền bị phụ thân và mấy vị trưởng bối lạnh lùng trách mắng. Sao cô gái này dám ngồi lên trên ? Còn vào thời điểm lễ lớn của gia tộc.

"Nếu dùng hai mươi năm tới để trao đổi, cô bé có muốn một năm như vậy không ?” Môi nữ nhân kia vẫn không mấp máy, chỉ có ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tố Doanh.

"Tỷ hỏi tôi sao?" Tố Doanh ở trong buổi tế ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, lại càng không dám nói, chỉ là trong lòng nghĩ như vậy. Cô thấy mỹ nhân kia khẽ gật đầu.

"Tố Doanh, cô có muốn một nămquyền khuynh thiên hạ hay không ?" Cô ấy một lần nữa gọi đích danh, lần này thì chính xác chứ không lầm rồi.

Tố Doanh ngẩn người, chợt trong lòng cười ha ha, nói : " Tôi không cần. Tỷ hãy đi hỏi các cô ấy." Cô dùng ánh mắt liếc nhìn các tỷ muội xung quanh đang nín thở ngưng thần.

Nhưng mỹ nhân chỉ lắc đầu, giọng nói lạnh nhạt, nói: "Ta chỉ vừa ý cô. Nếu cô hồi tâm chuyển ý, hãy trở lại cúng bái ta.”

Nói xong, cô xoay người, tan biến ở trên lưng thanh đồng lộc.

Vào lúc này, người điều khiển nghi thức đại điển dùng âm điệu ngân nga cao giọng thét to: "Con cháu Tố thị thăm viếng nữ thần thuỷ tổ -- quỳ -- lại quỳ. . . . . ."

Tố Doanh đi theo tỷ muội chung quanh hướng về tế đàn cúi đầu bái lạy, trong lòng biết rõ: nơi đó đã không còn vị thần để các cô quỳ lạy nữa.

Cuộc gặp gỡ bất ngờ vào năm tám tuổi này mang đến hưng phấn cùng thần bí nhưng rất nhanh phai màu trong lòng Tố Doanh, chỉ còn lại một câu hứa hẹn chưa từng phai đi: "Nếu cô hồi tâm chuyển ý, hãy trở lại cúng bái ta."