Phần 4 : Tốt nhất đừng hiểu nhau,mitsubishi attrage như thế sẽ không nghĩ về nhau
“Ngọn nến Italy trong coffee shop đã thắp sáng hết một nửa, ánh nến nhàn nhạt phủ lên người của Giang Quế Minh, tỏa ra một cảm giác thần bí, mơ hồ trông như đã xuyên qua không gian. Ôn Tĩnh sững người nhìn anh, âm giọng London tiêu chuẩn đã sản sinh ra một hồi thanh không thể sánh bằng, cô phảng phất như đã thật sự nhìn thấy được buổi chiều của một ngày xưa, vị thiếu niên trầm tĩnh lắng giọng ngâm nga bài thơ này.”
1.
Lời đã nói ra rồi, mãi cho đến bây giờ Tô Tô vẫn còn khen ngợi biển hiện của Ôn Tĩnh hôm đó, nét mặt, ngữ khí, cử chỉ đều ngầu đến không thể ngầu hơn, nhưng tiếp theo đây phải làm như thế nào, Ôn Tĩnh chẳng có một chủ ý nào cả.
Có quên được Đỗ Hiểu Phong hay không hãy tạm bỏ qua, chỉ mấy mươi quyển tạp chí không thể tìm được ở bên ngoài kia thôi đã là một vấn đề lớn. Ôn Tĩnh không cam tâm, cô lùng tìm trên mạng, kết quả không cần nghĩ cũng biết, độc giả của “Hạ lữ” rất ít, bởi thế, hiện thực càng làm người ta ủ rũ.
Chính trong ba cú đả kích liên hồi: bị bỏ rơi, giao chiến với bạn gái hiện nay của bạn trai cũ, tìm kiếm “Hạ lữ” không có hiệu quả, rất nhanh, Ôn Tĩnh đã lại nghênh đón cú đả kích thứ tư của mình – cô bị đuổi việc rồi.
Ông chủ dùng lý do nền kinh tế suy thoái, công ty gặp khó khăn để nói chuyện với cô, Ôn Tĩnh chỉ gật đầu tỏ ý tán đồng, tiện thể cố gắng tranh thủ tiền thưởng mà công ty đã phát muộn. Khi trở ra từ phòng của sếp, Ôn Tĩnh vô tình lườm thấy giấy khảo cần trên bàn của ông, trong bảng kê ghi nhận nhân viên làm đủ thời lượng gần đây, chỉ có cô là có một chỗ trống, nếu không nhớ lầm, đó chính là ngày cô đến tòa soạn “Hạ lữ”.
Ôn Tĩnh chợt cảm thấy, khổ nan của con người là phổ biến liên hệ với nhau, là không có chấm dứt.
Ngày tháng rãnh rỗi ở nhà cũng không phải thoải mái, cô không ngừng có xung đột nhỏ với mẹ. Cô biết thật ra bà cũng chỉ là lo lắng cho mình, sắp lên hàng ba rồi, không có bạn trai, không có việc làm, thặng nữ thặng đến kiểu của cô đúng thật là khó tìm. Do đó thời gian gần đây, tâm trạng ủ rũ hiếm có của Ôn Tĩnh đã lên ngôi, đến mức Hiểu Lan gọi điện cho cô, cô cũng không mấy bất ngờ.
“Tôi nhớ ra một người, không chừng anh ấy có thể giúp cô.” Hiểu Lan nói đều đều.
“Ai vậy?” Ôn Tĩnh không mấy tích cực.
“Giang Quế Minh.” Hiểu Lan nói, “Là sư huynh thời đại học của Mạnh Phàm, rất thân, hiện giờ anh ấy cũng đang làm tạp chí.”
Ôn Tĩnh ghi lại số di động của Giang Quế Minh, còn chưa kịp nói lời cảm ơn thì Hiểu Lan đã cúp máy. Cô còn đang bồn chồn với lòng nhiệt tình lãnh đạm của cô ấy thì mẹ cô ló đầu ra hỏi: “Điện thoại của đơn vị tuyển dụng sao? Có đi phỏng vấn không?”
“Không phải, là bạn con.” Ôn Tĩnh bất lực nói.
“Ồ.” Hiển nhiên là mẹ cô đã thất vọng, “Có thời gian thì năng đi nộp lý lịch, đừng suốt ngày tụm vào tán gẫu nữa! Con xem người ta Tô Tô kìa, chơi thì cũng chơi đó, nhưng công việc bạn trai không có điểm nào thiếu cả! Con từ nhỏ đến lớn cũng vậy, điên điên khùng khùng.”
“Biết rồi!” Tuy biết mẹ là muốn tốt cho mình, nhưng Ôn Tĩnh vẫn đã không kiềm được nỗi buồn bực, cô cầm giỏ xách lên, ném đại vài thứ vào túi rồi nói, “Con ra ngoài một chút.”
“Đi đâu vậy?” Mẹ cô hỏi.
“Tìm việc làm, mất công ở nhà mẹ lại nói con phiền.”
Ôn Tĩnh đi đến cửa, lúc mang giày mẹ cô vẫn còn lầm bầm bảo cô không hiểu chuyện, Ôn Tĩnh đóng cửa lại, cô có hơi dùng lực, không phải là nổi nóng, mà chỉ hy vọng có để nhốt tất cả phiền não ở bên trong.
Buổi trưa của đầu hạ mang một hơi thở uể oải, Ôn Tĩnh ngồi thảnh thơi trong McDonald’s nhìn ra cửa sổ, trò chơi “Rắn tham ăn” trong điện thoại đã được cô chơi đến một con số không thể ngờ được, nghĩ đến phải mang kỷ lục này khoe với Tô Tô, Ôn Tĩnh quyết định hẹn Tô Tô tối nay ra hát. Song khi mở danh bạ ra, cô đã nhìn thấy tên của Giang Quế Minh. Số điện thoại này nhìn có hơi quen mắt, nó khiến Ôn Tĩnh cảm thấy thân thiết hẳn lên, dù gì cũng còn lâu mới đến giờ Tô Tô ra về, Ôn Tĩnh bèn gọi vào số điện thoại đó.
“Alô?” Giọng nói bên đầu dây kia làm Ôn Tĩnh hoảng hồn, não của cô lập tức như bị bao trùm bởi mây khói, ngỡ là đã gọi nhầm qua số của Đỗ Hiểu Phong.
“Xin chào, ai vậy?” Câu hỏi tiếp theo của Giang Quế Minh kéo Ôn Tĩnh trở về đất liền, cô nhẹ nhõm cả người, nói: “Chào anh, em là bạn học phổ thông của Mạnh Phàm.”
“Bạn phổ thông? Em không phải là cô gái…” Giang Quế Minh nói có hơi kinh ngạc.
“Em không phải mối tình đầu của bạn ấy.” Ôn Tĩnh cười, “Em là bạn thân của mối tình đầu của bạn ấy.”
“Ừm, Hiểu Lan cho em số điện thoại của anh, anh và Mạnh Phàm là bạn học đại học phải không.” Ôn Tĩnh đặc biệt nghiêm túc nghe từng lời của Giang Quế Minh, hiển nhiên là anh không giống Đỗ Hiểu Phong, không bá đạo, nhưng rất thẳng thắn, cảm giác như thế rất đặc biệt, giống như đang trò chuyện với một Đỗ Hiểu Phong xa lạ vậy.
“Đến lúc này thì Hiểu Lan lại rộng rãi nhỉ! Đúng vậy, Mạnh Phàm là sư đệ của anh, cũng là bạn thân của anh, em muốn biết thêm về nó đúng không?”
“Ừm, về những gì bạn ấy viết, tụi em đang sưu tầm lại.”
“Đọc bài ‘Lại đến mùa hoa hỏe tỏa hương’ bị cảm động rồi phải không? Đó chỉ là một phần nhỏ thôi, tình cảm mà Mạnh Phàm dành cho cô gái đó… một hai câu là không thể nói rõ ràng đâu. Anh cảm thấy tụi em nên được biết, người đã không còn nữa thì giữ lại một kỷ niệm mãi mãi cũng tốt. Vậy đi, chúng ta có thể hẹn ra gặp mặt, khi nào thì em có thời gian?” Giang Quế Minh ngỏ lời mời.
“Bây giờ đang có đây.” Ôn Tĩnh tự trêu ngươi trạng thái thất nghiệp của mình, và đương nhiên, đối với người mang giọng nói giống với Đỗ Hiểu Phong này, cô cũng có hơi kỳ vọng.
“Vậy thì hôm nay đi, em chọn địa điểm, anh sẽ đến tìm em.” Giang Quế Minh sảng khoái nhận lời, “À phải, em tên gì?”
“Ôn Tĩnh.” Cô nói, “Ôn của ôn noãn (ấm áp), tĩnh của yên tĩnh.”
“Ừm, tên hay.” Giang Quế Minh trầm ngâm một lúc, chợt cười.
2.
Thật ra khi chờ đợi Giang Quế Minh trong coffee shop, Ôn Tĩnh đã có hơi ảo tưởng. Có lẽ vì đã quá lâu không có yêu đương chăng, cô thậm chí bắt đầu giả thiết ra những mánh mẹo mà chỉ có các tiểu cô nương mới thích thú, ví dụ như Giang Quế Minh thật chất chính là Đỗ Hiểu Phong, anh chỉ là dùng một thân phận khác để nói cho cô biết sự thật vì sao anh phản bội cô. Điều này hiển nhiên là không thể nào, nhưng khi Giang Quế Minh bước vào, Ôn Tĩnh vẫn có hơi hụt hẫng với một việc đã biết trước kết quả.
“Ôn Tĩnh phải không? Chào em, anh là Giang Quế Minh!” Giang Quế Minh lễ phép lấy danh thiếp ra, trên đó in tên của tòa soạn nơi anh nhậm chức, đó là tờ tạp chí du lịch rất nổi tiếng, so với “Hạ Lữ” thật không biết hơn bao nhiêu bội rồi.
“Lợi hại thật!” Ôn Tĩnh cảm thán.
“Cũng chỉ có cái tên nghe hay thôi, lúc trước Mạnh Phàm còn không thèm nữa là, nơi này đều khuông khổ hóa cả rồi, những gì nó viết tòa soạn chỗ anh làm chắc chắn sẽ không in ra đâu, và như vậy thì tụi em cũng không thể đọc được nữa.” Giang Quế Minh cười nói. 顶: 74踩: 55347
Chương trình giao lưu “Âm nhạc không biên giới” nằm trong chuỗi hoạt động nghệ thuật thường niên của Hệ thống giáo dục Vinschool.
Tiếp nối thành công của ba mùa Âm nhạc không biên giới được tổ chức tại Hà Nội, đây là năm đầu tiên chương trình được tổ chức tại Tp. Hồ Chí Minh với sự tham gia của Dàn hợp xướng Vinschool One (gồm các em học sinh trường PTLC Vinschool Central Park), Dàn hợp xướng Juniata College Concert Choir (JCCC) của trường Đại học Juniata, bang Pennsylvania Hoa Kỳ, và Dàn hợp xướng của Nhạc viện Tp. HCM.
Với mục đích tạo cơ hội cho học sinh giao lưu, học hỏi thêm về nhiều nền văn hoá và sẻ chia âm nhạc, trong những năm qua Vinschool đã tổ chức các chương trình giao lưu ý nghĩa với các dàn hợp xướng chuyên nghiệp của thế giới.
Trước khi cùng biểu diễn tại Nhà hát thành phố, các thành viên của Dàn hợp xướng Mỹ đã có những trải nghiệm đáng nhớ trong chương trình “homestay” tại chính gia đình của các học sinh Vinschool.
Tham gia đêm giao lưu, dàn hợp xướng Mỹ Juniata đã đưa khán giả đến với nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Phần 1 bao gồm những nhạc phẩm từ thế kỷ 15 đến thế kỷ 20 với sự hoà quyện tuyệt vời của các giọng ca kỹ thuật.
Trong phần hai, Juniata lại đưa người nghe bước vào một chuyến phiêu lưu với các nhạc phẩm đương đại, ngẫu hứng. Bên cạnh đó, những bài dân ca của các nước như: Brazil, Việt Nam, Mỹ, Nam Mỹ đã được Juniata truyền tải đầy cảm xúc. Tiết mục “Bèo dạt mây trôi” được các bạn thể hiện bằng tiếng Việt trong sự bất ngờ của nhiều khán giả.
“Trống cơm”, “Let it go” và “Dreamer” là 3 ca khúc được Vinschool One lựa chọn để trình diễn trong đêm giao lưu. Giai điệu dân gian quen thuộc của bài hát “Trống Cơm” đã được Vinschool One “làm mới” bằng phong cách acapella độc đáo pha chút vui tươi, dí dỏm. Tiết mục truyền tải thông điệp giản dị, sâu sắc về tình yêu quê hương đất nước, những giá trị truyền thống mà Vinschool luôn gìn giữ và phát huy.
Thể hiện tinh thần âm nhạc không biên giới, Vinschool One Central Park tiếp tục mang đến hai bài hát tiếng Anh “Dreamer” và “Let it go”. Với giai điệu trữ tình, nhẹ nhàng, “Dreamer” đã giúp khán giả chạm vào cảm xúc trong veo của giấc mơ, trong khi đó “Let it go” lại được thể hiện một cách mạnh mẽ qua những giọng ca đầy nội lực.
Đặc biệt, 2 dàn hợp xướng đã có màn hòa giọng tuyệt vời với ca khúc Look at the world và Trái tim âm nhạc. Với nội dung ca ngợi thế giới hòa bình mà trong đó âm nhạc là cầu nối mọi khoảng cách, tuổi tác, ngôn ngữ, ca khúc đã khép lại một đêm âm nhạc sắc màu với những cảm xúc mãnh liệt và sâu lắng.
Xóa nhòa các khoảng cách
Nghệ sĩ Đặng Châu Anh, Giám đốc Nghệ thuật Hệ thống Giáo dục Vinschool chia sẻ: “Chương trình đã giúp các em học sinh Vinschool có cơ hội hiểu thêm giá trị sống, thẩm mỹ âm nhạc cũng như các kỹ năng thanh nhạc. Âm nhạc có thể xóa nhòa mọi khoảng cách của tôn giáo, màu da, quốc tịch. Âm nhạc là cầu nối kì diệu, giúp chúng ta yêu thương và kết nối mọi người”.
Được biểu diễn trên Sân khấu Nhà hát thành phố cùng những người bạn quốc tế là những trải nghiệm vô cùng đặc biệt để các em hiểu rằng: Kỷ luật, sự hợp lực, đoàn kết, thẩm mỹ âm nhạc sẽ tạo nên những phút thăng hoa và thành công trong cuộc sống.
Nghệ thuật hợp xướng đã được đưa vào giảng dạy đại trà cho học sinh, tạo nên một nét đặc trưng cho Chương trình Nghệ thuật tại Trường PTLC Vinschool. Vinschool cũng là một trong số ít các trường phổ thông tại Việt nam đầu tư nghiêm túc và bài bản vào Chương trình Nghệ thuật ngay trong giờ chính khoá với mong muốn giáo dục học sinh cảm nhận được nghệ thuật, nuôi dưỡng tâm hồn, từ đó tăng cường hiệu quả học tập, giúp học sinh phát triển toàn diện.
Đặc biệt, thông qua Nghệ thuật, học sinh được giáo dục về niềm tự hào dân tộc, các giá trị văn hoá, nghệ thuật truyền thống. Bên cạnh đó học sinh cũng được tạo điều kiện để giao lưu với bạn bè thế giới và tiếp cận với âm nhạc hàn lâm đẳng cấp. Dàn hợp xướng Vinschool One cũng là dàn hợp xướng học sinh phổ thông đầu tiên tại Việt Nam từng tham gia và giành được nhiều giải thưởng tại cuộc thi hợp xướng Quốc tế.
评论专区