Nhận định, soi kèo Osters vs Utsiktens, 00h00 ngày 1/10: Cửa trên thất thế
本文地址:http://slot.tour-time.com/news/10e299293.html
版权声明
本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。
本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。
Nhận định, soi kèo Akron Tolyatti vs Dinamo Makhachkala, 22h00 ngày 2/5: Khó cho chủ nhà
Các chiến sĩ công an, dân quân tự vệ, lực lượng bảo vệ từ ngoài cổng lần lượt kiểm tra từng gói đồ và liên tục nhắc: ‘Mọi người ơi! đừng đưa đồ ăn vào. Trong khu cách ly có đủ đồ ăn rồi nhé. Các cô chú, anh chị cứ đưa đồ ăn vào chúng cháu không nhận đâu’. Tuy nhiên, nhiều ông bố bà mẹ vẫn năn nỉ được đưa đồ ăn cho con.
Ông Hoàng, 66 tuổi, nhà ở gần chợ Bà Chiểu, quận Bình Thạnh. 4 giờ chiều, ông dẫn chiếc xe máy ra để mang đồ dùng cá nhân cho cô con gái học thạc sĩ ở Thượng Hải, Trung Quốc về nước hôm 22/3. Không biết đường đi xuống ký túc xá, ông phải mất hơn 3 giờ di chuyển mới đến nơi.
![]() |
Một ông bố mang đồ dùng đến cho con. |
Đáng lẽ, tết Nguyên Đán vừa qua cô con gái 32 tuổi của ông Hoàng sẽ về nhà đón giao thừa cùng gia đình, nhưng vì dịch bệnh Covid-19 bùng phát ở Trung Quốc, cô phải ở lại. ‘Chỗ con bé ở không phải tâm dịch, nhưng vợ chồng tôi rất lo, dù con ngày nào cũng gọi về bảo khỏe mạnh’, ông Hoàng bày tỏ.
Ông Hoàng cho biết, khi xuống sân bay Tân Sơn Nhất, con gái ông không mua được sim điện thoại Việt Nam nên không gọi được cho gia đình. Thành ra, con về được hơn một ngày, vợ chồng ông mới đến thăm con. ‘Tôi mang chút đồ dùng cho con và muốn được gặp con bé’, ông Hoàng chia sẻ.
Vì đến không đúng giờ, một người mẹ phải chờ khá lâu mới đưa được đồ vào cho con. |
Kế bên, anh Trọng, Quận 7 cũng đưa mì tôm, quạt điện, táo, ít đồ khô và đồ dùng cá nhân cho em gái mới từ Úc về. Theo anh Trọng, đây là các món đồ gia đình chuẩn bị vì có yêu cầu của em gái. Chạy xe từ Quận 7 đến Thủ Đức nhưng đến nơi, không gửi được cho em, anh phải mang về.
Chiều tối, nấu nước gừng, cháo, ít yến chưng xong, chị Phương, 28 tuổi, giáo viên ở Dĩ An, Bình Dương chạy xe mang đến cho bạn trai cũ là bác sĩ đang làm việc ở khu cách ly. ‘Chúng tôi quen nhau hơn một năm thì dừng lại. Hai đứa mới chia tay đây thôi. Giờ, chúng tôi vẫn là bạn’, chị Phương tâm sự.
Không thể gặp được con, nhiều ông bố bà mẹ chỉ biết đứng nhìn vào tòa nhà đang có rất nhiều người cách ly. |
Biết anh đến khu cách ly của ký túc xá làm việc từ hôm 21/3, chị vừa thương vừa lo.
Khi đọc được thông tin, một bác sĩ 29 tuổi, Bệnh viện Bệnh Nhiệt đới Trung ương cơ sở 2 ở Đông Anh, Hà Nội dương tính với Covid-19, chị gọi cho anh hỏi thăm thì đầu máy báo bận. Chị quyết định nấu đồ ăn mang đến cho anh tẩm bổ.
Cầm hộp đồ ăn đến cổng khu cách ly, Phương gọi cho bạn trai lần nữa nhưng bên kia máy lại báo bận. 'Chắc anh ấy đang bận lắm. Không biết anh có ăn uống đầy đủ không?’, nữ giáo viên nói rồi quay về.
![]() |
Nhiều người đứng giữa nắng chờ được tiếp tế cho con. |
Trao đổi với VietNamNet, một chiến sĩ công an đang làm nhiệm vụ canh gác ở khu cách ly này cho biết, suốt ba ngày qua họ phải kiểm đồ, vận chuyển đồ từ sáng đến tối vì lượng người đến tiếp tế cho người cách ly nhiều. ‘Giờ cao điểm, rất nhiều người mang đồ đến. Họ đứng kín cả một đoạn đường dài. Có người từ Bến Tre, Tiền Giang, Tây Ninh, Đắk Lắk cũng mang đồ xuống.
Lượng đồ nhiều nên người mang đến phải chờ lâu giữa trời nắng, nhìn rất vất vả và thương. Ở khu cách ly đã có đầy đủ đồ ăn, nước uống, nước rửa tay, sát khuẩn rồi, tôi mong mọi người hãy hạn chế tiếp tế’, chiến sĩ công an bày tỏ.
Tại Hà Nội, chiều 23/03, trong cuộc họp của Ban chỉ đạo phòng chống dịch bệnh Covid-19 TP Hà Nội với các quận, huyện, xã, phường, Chủ tịch UBND TP Nguyễn Đức Chung đã yêu cầu các đơn vị quản lý không nhận đồ ăn, đồ dùng mà người nhà gửi cho người đang cách ly. 'Các gia đình có thân nhân đi cách ly tập trung thì yên tâm vì đang được phục vụ rất tốt. Không cần phải gửi đồ đạc, đồ ăn. Không nên quá lo lắng, nếu mua đồ ăn mà không được khử khuẩn, rồi đưa vào khu cách ly tập trung thì rất nguy hiểm', ông Chung nói. |
Từ ngày xuất hiện các ca dương tính với Covid-19 tại Hà Nội, gia đình chị Hoài đã ‘bật chế độ' online cho cuộc sống của mình.
">'Đồ ăn trong ký túc xá cách ly có đủ, xin đừng tiếp tế nữa'
Mẹ bé từ trong bước ra chào và mời chúng tôi vào. Bé đã nằm trên mình cá sấu. Đôi mắt bé sáng, nhìn chúng tôi và lên tiếng, 'Con chào ông'. Chúng tôi nhìn bé. Dường như có chút bẽn lẽn, bé nằm úp mặt vào lưng cá sấu.
'Cháu mắc cỡ với người lạ nhưng cũng chỉ một chút thôi', mẹ cháu nói. Mà thật vậy, chỉ một lát sau, bé bật dậy chạy nhanh vào lòng mẹ. Lúc này, chúng tôi mới nhìn kỹ, bé đi bằng đầu gối. Hai chân bé không còn. Hai tay bé cũng mất. Chỉ còn cánh tay.
Hai mẹ con, chị Huyền và Susu. |
Bé có tên ở nhà là Susu. Trong khai sinh, bé là Lê Ngọc Quyên năm nay vừa tròn 5 tuổi. Mẹ bé, chị Cao Thị Lệ Huyền 37 tuổi, quê quán ở huyện Kế Sách, Sóc Trăng. Hiện hai mẹ con đang ở tại phòng trọ gần chợ Gò Đen (xã Phước Lợi, H. Bến Lức, Long An).
Chúng tôi hỏi thăm về cuộc sống của chị. Chị buồn rầu cho biết, hiện nay chị đang rất khó khăn. Từ khi dịch Covid 19 bùng nổ, chị không thể ra ngoài mưu sinh.
Trước đây, mỗi ngày, cứ từ 16h chiều, mẹ đẩy con trên chiếc xe lăn đi khắp vùng Bến Lức để bán vé số. Phải làm sao bán cho hết 150 tờ mới đủ chi phí cho 2 mẹ con trong một ngày nên dù sớm hay muộn chị cũng phải cố.
'Mẹ ơi, cho con uống nước'. Chị Huyền nhìn bé vừa cười vừa nói, 'Con cầm ly uống cho ông xem nhé'. Bé gật đầu. Chị lấy ly nước để trước mặt bé. Susu đưa 2 khuỷu tay kẹp chặt ly nước đưa lên miệng. Bé uống một hơi hết sạch rồi để ly xuống ...
'Ông thấy cháu giỏi không?'. Chị hỏi nhưng không đợi trả lời, chị nói tiếp, 'Hơn 2 năm rồi đó ông ơi. Cháu sinh ra vào tháng 3/2015, bình thường như bao đứa trẻ khác. Cháu cũng lớn lên theo thời gian, bất ngờ đến đầu tháng 6/2017 cháu bị sốt nặng hai tay hai chân bầm đen phải vào Bệnh viện Nhi đồng 1. Tại đây, bác sĩ khám, cho biết cháu bị nhiễm trùng máu và đang có dấu hiệu hoại tử cả hai tay và hai chân.
Sau một thời gian điều trị, cháu phải cắt bỏ hai bàn tay và một phần chân, chỉ chừa lại đầu gối. Cũng nhờ thế mà cháu còn quỳ để lui tới được'.
Ông biết không - chị Huyền nói tiếp, 'Khi Susu được đưa ra từ phòng mổ, là người mẹ, cháu cảm thấy như đất trời sụp đổ. Nhìn con, nằm thiêm thiếp, hai tay hai chân băng kín trắng toát mà lòng đau như cắt. 3 tháng ở bệnh viện, cháu được về nhà.
Lúc này, gánh nặng đè lên đôi vai cháu. Tiền ăn, tiền ở, tiền thuốc cho con. Lấy đâu ra bây giờ? Trước kia, ông xã đi làm thuê cùng với cháu nuôi con. Giờ thì con như thế, khó quá đành phải chia 2 gia đình. Ba bé Susu cùng con trai 10 tuổi về quê Cai Lậy (Tiền Giang). Cháu với Susu ở lại để tiện lui tới bệnh viện điều trị cho bé. Nhưng ở Sài Gòn, tiền nhà cao quá cháu đành phải về đây rẻ hơn. Thấm thoát đã được 2 năm rồi. Susu cũng đã tập đi bằng đầu gối. Cháu đi nhanh lắm nhưng chỉ ở trong nhà thôi. Ra ngoài thì phải bế.
![]() |
Susu tự cầm muỗng để múc nước. |
Susu mỗi ngày mỗi lớn. Xương chân phát triển dài ra nên một năm phải đi cắt xương một lần. Bác sĩ cho biết phải cắt đến 18 tuổi mới hết. Bởi thế, cháu muốn cho bé đến trường để còn kiếm công việc khác mưu sinh ổn định hơn nhưng không trường nào chịu nhận bé. Bé rất thích học. Ở nhà cháu dạy cho bé đọc, tập cho bé viết. Hai bàn tay không còn, thế mà bé cũng cố gắng cầm được viết, viết được chữ trên giấy'.
Những ngày không có vé số, chị được Nhà nước trợ cấp cho một khoản tiền. Bà con xung quanh, người cho gạo người cho thức ăn cũng tạm qua ngày. Chị chỉ mong sao, sau đợt dịch này có nơi nhận bé vào học để ban ngày chị còn rảnh rang kiếm việc làm cải thiện thêm đời sống và lo cho sức khỏe của bé.
Bé Susu đã rời mẹ đi dạo quanh nhà. Thấy bé có vẻ không còn lạ lẫm, tôi gọi bé đến. 'Con thích đi học không?' 'Dạ thích'. 'Con muốn sau này lớn lên con làm gì?'. Bé trả lời chắc nịch: 'Con muốn làm ca sĩ có tiền nuôi ba mẹ'.
Nghe đến đây, chị Huyền bật cười, con muốn làm ca sĩ vậy con hát cho ông nghe đi. Rồi chị quay lại nói với chúng tôi, cháu rất thông minh. Vừa rồi nghe bài 'Về miền tây' vài lần cháu đã thuộc, đã hát theo được.
Bé Susu bước ra giữa phòng. Đứng bằng 2 đầu gối, lấy khuỷu tay làm micro, bé bắt đầu bài hát: 'Miền Cần Thơ gạo trắng nước trong, vui niềm vui ấm no cuộc sống. Miền Đồng Tháp ruộng lúa mênh mông, yêu tình yêu thắm duyên mặn nồng'.
Giọng non nớt của bé, tiếng tròn tiếng vơi nhưng rất lảnh lót, lúc lên cao, lúc xuống thấp cũng điệu đàng cũng ai oán. Rồi bé tiếp: 'Ai qua Tiền Giang xuống phà Mỹ Thuận. Ai đi Hậu Giang đến bắc Cần Thơ... "
![]() |
Thường ngày, vào buổi chiều, 2 mẹ con đi bán vé số như thế này. |
Phải chứng kiến, phải nghe bé hát, chứ nếu nghe nói mà không thấy thì không thể tin được một bé gái mới 5 tuổi đã thuộc được bài hát hay đến thế. Chị Huyền cho biết, không phải một bài này mà bé còn thuộc nhiều bài khác nữa.
Dứt bài hát, bé đến gần mẹ thỏ thẻ. 'Mẹ ơi, mẹ mua cho con đôi dép để con mang thì mới lên sân khấu được chứ!'. Tự nhiên nét mặt chị Huyền chùng lại. Biết nói sao với con đây. Mắt chị đỏ hoe và trở nên ươn ướt ...
Hình ảnh bé Susu cứ đọng mãi trong chúng tôi. Chỉ mong sao bé sớm có nơi để đi học, chị sớm có việc làm ổn định và ngoài giờ có thể bán thêm vé số để có điều kiện nuôi bé đến trưởng thành.
Với cột sống gù vẹo, thân hình nhỏ bé, bác sĩ khuyên Mai không nên giữ đứa bé, vì thai nhi lớn, có thể gây chèn ép, nguy hiểm cho tính mạng. Nhưng cô chấp nhận rủi ro, đưa con đến cuộc đời.
">Lời bộc bạch của cô bé 5 tuổi theo mẹ đi bán vé số mỗi tối
Hà Nội đẹp và chưa đẹp
Nhận định, soi kèo Brentford vs MU, 20h00 ngày 4/5: Khó tin cửa trên
Các em nhỏ ở Frankfurt, Đức có một kỳ Trung thu rộn ràng, ý nghĩa.
Trung thu không chỉ là một dịp lễ truyền thống ở Việt Nam mà còn mang ý nghĩa đặc biệt đối với cộng đồng kiều bào ở nước ngoài. Tại Frankfurt (Đức), các em nhỏ của nhóm Happy Kids Việt Đức đã có một bữa tiệc trăng rằm ấm cúng, với nhiều hoạt động ý nghĩa.
Trong chương trình, các em nhỏ đã lắp đèn cù (đèn ông sư), cùng tô vẽ những sản phẩm điêu khắc gỗ hình cá chép, con trâu, và con rùa, gợi nhớ đến hình ảnh thân thuộc của Việt Nam.
Ngoài ra, các em cũng chuẩn bị những chiếc đèn lồng ấm áp với mong muốn lan tỏa sự bình yên đến các bạn nhỏ ở Việt Nam đang phải trải qua thời gian khó khăn vì bão lũ. Đây không chỉ là những món quà tinh thần mà còn là lời cầu chúc an lành và sự chia sẻ từ xa, gửi gắm tình cảm và hy vọng về những ngày tươi sáng hơn.
Các em nhỏ cũng chuẩn bị mâm ngũ quả, thể hiện sự sáng tạo khi trang trí thành những hình dáng độc đáo như cánh cam, con sâu, con ếch, hay chó bưởi, gấu quýt.
Vào giờ nghỉ, các trò chơi dân gian như đi cà kheo và ném bóng mang lại không khí vui tươi và giúp các em hiểu thêm về nét đẹp văn hóa truyền thống.
Buổi tối, không khí Trung thu trở nên sôi động hơn với màn múa lân đầy màu sắc, theo nhịp trống rộn ràng, mang đến tiếng cười cho các em nhỏ. Tiếng hát vang lên cùng những bài hát Trung thu như "Đêm Trung thu" và "Chiếc đèn ông sao" dưới sự dẫn dắt của tiếng đàn guitar, tạo nên một không gian âm nhạc tràn ngập niềm vui.
Trung thu năm nay không chỉ để lại những kỷ niệm đẹp, tràn đầy niềm vui và sự gắn kết cộng đồng, mà còn mang lại cảm giác ấm áp của Tết đoàn viên, giúp các gia đình phần nào vơi đi nỗi nhớ quê hương.
Các em nhỏ tô đèn lồng.
Những đĩa hoa quả được các em nhỏ bài trí đẹp mắt và ngộ nghĩnh.
Các em nhỏ tham gia chơi trò chơi dân gian, múa lân, rước đèn ông sao.
Hồng Hạnh
Ảnh, video: Nhóm Happy Kids Việt Đức
">Trung thu đậm chất truyền thống của các em nhỏ Việt tại Đức
Trước đây, vợ chồng họ thường cho con đi công viên, biển, các địa điểm du lịch để bé nhận biết con vật, cây, hoa lá, cuộc sống diễn ra xung quanh. Mỗi chuyến đi, bé Sam - con gái 6 tuổi của chị Như cùng mẹ tìm hiểu tên gọi, đặc điểm, hình dáng, màu sắc, vẻ đẹp của các loại hoa, loài cây, con vật.
Từ khi dịch bệnh Covid-19 bùng phát, bé Sam nghỉ học , vợ chồng chị Như thay phiên nhau xin cơ quan làm việc tại nhà để trông con. Những chuyến đi du lịch thường xuyên của gia đình phải dừng lại. Những buổi cả nhà rong chơi khắp phố phường, công viên cũng phải hạn chế hết mức.
Dù nghỉ học, nhưng bé Sam vẫn phải làm toán, chép bài, làm văn… với các đề bài do mẹ hoặc cô giáo đặt ra. ‘Học xong, con đọc sách, xem tivi một chút, cùng mẹ chơi các trò đơn giản. Nhưng ở nhà nhiều cũng cuồng chân và chán lắm’, chị Như nói.
Một lần, Sam được mẹ cho đi xe buýt đường sông nên bé rất thích. Sau đó, bé xin mẹ cho đi nữa, nhưng đang dịch bệnh, chị Như chỉ cho con ở nhà. Một hôm, chị Như mua bánh gạo cho con gái ăn, còn dư cái hộp xốp cũng khá sạch. Đúng lúc đó, con gái lại xin mẹ cho đi xe buýt đường sông lần nữa. Chị Như nảy ra một ý tưởng là dùng chiếc hộp xốp thiết kế tuyến xe buýt đường sông cho con chơi.
![]() |
Mô hình xe buýt đường sông thiết kế bằng hộp xốp của mẹ con chị Như. Ảnh: Quỳnh Như. |
Được mẹ hướng dẫn, Sam lấy kéo cắt hộp xốp, dùng bút vẽ sông, bờ sông. ‘Ban đầu, bạn ấy cắt hình con thuyền. Sau đó, mình hướng dẫn bạn rạch một đường ở trên sông làm đường tàu chạy. Phần tàu thì dán nối thêm một miếng giấy hoặc cái que nhỏ để xỏ xuống đường rạch. Để tay ở mặt dưới tấm xốp và cầm phần dán nối là có thể điều khiển con thuyền đi tới đi lui. San phẩm vừa xong, tay con di chuyển thuyền, miệng thuyết trình như người những dẫn viên. Nhìn con vui lắm. Sau đó, con còn nghĩ ra rất nhiều trò tương tự’, chị Như kể.
Lần khác, Sam đòi mẹ đi chơi công viên, chị Như nghĩ ra cách làm mô hình công viên theo ý tưởng của con. Chị dùng một miếng mút, miếng xốp, miếng giấy cứng, miếng bìa... cho con làm nền. Còn con gái cắt hình cây dán lên, cắt hình nhà dán lên,... tạo ra công viên, khu phố kiểu hình khối 3 chiều. Rồi sau đó, con dùng xe đồ chơi, búp bê giả làm người cùng đến công viên chơi.
Sau các trò chơi, chị Như muốn con viết ra các cảm nhận của mình. Sam chấp hành ngay. Cô bé viết: ‘Hôm nay con rất vui vì con làm xe buýt đường sông rất đẹp. Con làm nó chạy được. Con nhờ mẹ làm cùng nữa…’.
Chị Như cho biết, bé Sam 6 tuổi nhưng thích hài hước. ‘Những chi tiết hài hước trong truyện, bạn cười khoái chí và nhớ rất kỹ. Ví dụ, đọc Tottochan, bạn sẽ cười mãi và đọc đi đọc lại chi tiết cười đó’, chị Như nói về con gái, giọng hạnh phúc.
![]() |
Dòng cảm nhận của bé Sam viết sau khi thiết kế xong trò bus đường sông. Ảnh: Quỳnh Như. |
Nữ biên tập viên cho biết, với những sáng tạo của chị, cùng trí tưởng tượng của con gái mà vấn đề giúp con ở nhà trọn vẹn trong mua dịch qua đi nhẹ nhàng.
Tổ chức tour 0 đồng cho con
Còn chị Vân, Hàm Thuận Nam, Bình Thuận lại giúp con đỡ cuồng chân mùa dịch bằng cách cho cả ba con, hai gái một trai vào rẫy thanh long tổ chức ăn uống, câu cá, học bài, khám phá thế giới xung quanh.
Chị Vân là giáo viên, chồng chị kinh doanh tự do. Nhà chị có rẫy thanh long rộng lớn, cùng hồ cá, một số cây ăn trái.
Khi Bình Thuận có bệnh nhân (số 34) dương tính vì đi du lịch ở Mỹ về, cạnh nhà chị Vân có một nữ doanh nhân tiếp xúc với bệnh nhận 34, người này hiện đã có kết quả âm tính. Dù thế, cuộc sống quanh khu vực vợ chồng chị Vân sống vẫn bị ảnh hưởng.
![]() |
Bức ảnh kỷ niệm lần đi biển của gia đình chị Như. Ảnh: Quỳnh Như. |
Để đảm bảo an toàn cho cả nhà, vợ chồng chị Vân chuyển hẳn vào rẫy thanh long sống. ‘Là rẫy, nhưng vợ tôi xây nhà, sắm đầy đủ tiện nghi để cuối tuần thì cả nhà vào nấu ăn, hít thở không khí trong lành. Trái cây, rau đã trồng sẵn, cá dưới ao, gà vịt trong chuồng, cả nhà tôi mang quần áo, sách vở, đồ chơi cho con rồi vào ở’, chị Vân kể.
Chị Vân cho biết, đến nay gia đình chị đã chuyển vào rẫy ở gần hai tuần. Buổi sáng, cả nhà chị cùng dậy vệ sinh cá nhân, tắm nắng, tập thể dục, sau đó ăn sáng rồi ra vườn thanh long nhặt hoa, vuốt tai thanh long.
Buổi trưa ngủ dậy, chị hướng dẫn con học bài, rồi cùng đọc sách, mở tivi xem tin tức. Chiều, cả nhà cùng nhau câu cá, cho gà vịt ăn, nhổ cỏ cho vuồn rau. Sau đó, cả nhà cùng nấu ăn, rồi trải bạt ra vuồn ăn uống, vui chơi.
Tối, ăn xong thì cả nhà cùng xem tivi hay cùng ngắm sao, trăng... Các hoạt động vui chơi này sẽ thay đổi theo ngày để các con không chán. Nhờ những ý tưởng của mẹ, các con chị không cuồng chân hay đòi về nhà.
'Thấy người ta ào đi mua, tôi cũng đi siêu thị và chợ mua thịt, cá, mì tôm, đồ khô, bánh kẹo, gạo, nước mắm, trái cây, rau củ... Tổng cộng hết hơn 5 triệu'.
">Tự làm khu giải trí, tổ chức tour 0 đồng cho con vui chơi mùa dịch
"Đúng rồi, có việc gì mà cậu tìm tôi vậy?", tôi trả lời rồi mời cậu ta vào nhà. Chàng trai cầm hộp giấy, hai tay nâng lên trịnh trọng trao cho tôi và nói: "Thủ trưởng con năm nay ở lại trực Tết, không về được, nhờ con mang quà tặng cô nhân dịp năm mới". Tôi bóc quà, là một cành san hô.
Thấy cành san hô lạ, mọi người cầm xem, ngắm nghía, ai cũng khen đẹp. Tôi mời mọi người uống nước rồi kể cho họ nghe về cậu học trò - người gửi tặng tôi món quà này. Những ký ức lại ùa về, hiển hiện trước mắt tôi.
Tôi vẫn nhớ như in khoảng thời gian đó. Tôi được phân công dạy cấp 1 ở một xã đầu huyện. Do nhà xa, tôi ở lại khu tập thể của trường, thi thoảng mới về nhà lấy ít gạo, thực phẩm…
Lớp tôi phụ trách có hơn 30 học sinh nhưng hôm nào cũng có vài em nghỉ không lý do.
Ngoài những buổi lên lớp, khi có thời gian rảnh rỗi, tôi đi thăm và tìm hiểu về hoàn cảnh cụ thể của từng em. Qua đó tôi biết trong lớp có nhiều em hoàn cảnh khó khăn. Đặc biệt, nhà em Tài có hoàn cảnh éo le nhất.
Bố Tài bỏ đi, ở nhà có 4 mẹ con, Tài là con cả. Mẹ ốm đau thường xuyên nên mỗi ngày ngoài những giờ học, Tài đi bắt cua hoặc cùng mẹ đi tát giòn, kiếm con cua, con cá bán lấy tiền đong gạo.
Những hôm Tài nghỉ học là do mẹ ốm, không đi chợ bán cá được, hoặc có chỗ tát giòn mà mình mẹ không làm nổi nên em phải làm thay mẹ… Vì nếu em đi học thì đồng nghĩa hôm đó nhà em không có gạo nấu.
Biết được hoàn cảnh của em, tôi thường xuyên quan tâm, giảng lại kiến thức những bài em nghỉ học, thi thoảng cho em quyển vở, cây bút… Tôi thấy em rất sáng dạ, dù nghỉ học nhiều nhưng bài tập tôi chỉ gợi ý qua, hay hướng dẫn 1 lần là em làm được ngay.
Thời gian thấm thoắt trôi đi, trong đợt thi học kỳ I, môn nào cũng em đạt điểm cao. Sơ kết học kỳ xong, các em học thêm ít bữa rồi nghỉ Tết Nguyên đán. Nhưng mấy ngày gần Tết, Tài hay nghỉ học. Tôi đến nhà em mấy lần đều thấy đóng cửa.
Sáng hôm đó, tôi đang sắp xếp đồ đạc, định xong việc sẽ đến nhà em một lần nữa rồi về quê thì thấy 2 mẹ con Tài bước vào.
Em dúi vào tay tôi một bọc to gói bằng lá rồi nói: “Mai cô về, em có ít cá biếu cô”. Đưa cho tôi xong em đỏ mặt cúi xuống. Lúc này mẹ Tài mới cất lời: "Thưa cô, mấy hôm nay cháu có lỗi đã nghỉ học, cô đến nhà không gặp vì hai mẹ con tôi đi tát giòn. Cháu bảo cô sắp về quê ăn Tết nên muốn kiếm ít cá, nướng khô để cô mang về làm quà. Mong cô nhận cho mẹ con tôi vui".
Cầm gói cá mẹ con Tài đưa mà khóe mắt tôi cay cay. Tôi quay vào nhà để giấu những giọt nước mắt đang trào ra. Một lát sau, tôi cầm ra cho em hộp bánh, đôi dép tôi đã mua để thưởng khi em đạt được kết quả tốt trong đợt thi học kỳ.
Hai mẹ con không dám cầm. Chúng tôi cứ đùn đẩy nhau mãi. Cuối cùng, tôi phải làm mặt giận và nói sẽ không nhận quà của họ nữa. Lúc đó mẹ con Tài mới nhận.
Hết năm học, tôi chuyển công tác về gần nhà.
Tài nay đã là một sĩ quan hải quân. Tuy đóng quân xa nhưng hầu như năm nào Tài cũng về thăm tôi ít nhất 1 lần. Quà Tài mang về là những con ốc biển đủ loại, những nhành san hô, có khi là những loại hải sản ngon… Nhưng với tôi, bọc cá đồng nướng năm xưa mới là món quà đặc biệt nhất bởi vì trong đó chứa đựng một tình cảm mà ít ai có được.
Nó cũng chính là động lực giúp tôi vượt qua những khó khăn của thời bao cấp, giữ vững niềm tin và yêu nghề hơn.
Độc giả:Kim Liên
">Món quà Tết đặc biệt của cậu học trò nghèo
Video: Màn đếm tiền phong bì cưới khiến cô dâu, chú rể 'khóc thét'
Sự thật về dàn siêu xe trong lễ cưới Song Hye Kyo
Có 2 công văn chỉ đạo bình chọn cho Quang Anh?
友情链接