- Mấy ngày nay, dư luận phẫn nộ vì trong vụ tai nạn ở Hà Nội, nhiều người đã không chịu chở nạn nhân đi cấp cứu, để đến gần 1 giờ sau, khi xe cấp cứu đến thì nạn nhân không còn sống được nữa.
Rất nhiều ý kiến trái chiều nhau, người thì phẫn nộ vì thái độ thấy chết không cứu, người lại cho rằng việc cứu người làm người ta gặp phiền phức, có người cho rằng không biết cấp cứu chỉ gây thêm nguy hiểm cho nạn nhân. Tuy nhiên, có một vấn đề mà không ai đặt câu hỏi, là tại sao xe cấp cứu phải mất tới 1 giờ mới tới được hiện trường vụ tai nạn?
Cách đây khoảng 35 năm, tại một thành phố tỉnh lẻ của một nước Đông Âu, tôi đang chờ xe đi qua để đi bộ qua ngã tư đường (không có đèn giao thông), thì một chiếc xe hơi rẽ trái tông vào bên hông một chiếc tàu điện đang đi thẳng. Lần đầu tiên nhìn thấy tai nạn ở nước ngoài, tôi sững người.
|
Sau tai nạn rất lâu, xe cấp cứu mới có mặt tại hiện trường vụ tai nạn tại phường Ái Mộ, quận Long Biên |
Sau khoảng 1 phút sững sờ, tôi băng qua ngã tư. Hồi đấy tôi chưa có thói quen đi nhanh như dân bản xứ. Khi đi qua gần hết ngã tư thì nghe còi hú. Xe cảnh sát chạy đằng trước, xe cấp cứu chạy đằng sau lao đến. Tôi phải vội vàng chạy lên lề đường để cho xe cảnh sát và xe cấp cứu tiến đến sát hiện trường vụ tai nạn. Chỉ khoảng hơn 1 phút từ khi tai nạn xảy ra.
Cách đây 15 năm, tại Phoenix, Mỹ, tôi đến Arizona Mills bằng xe buýt. Khi trở về, tôi phải chuyển xe ở một khu vực nói tiếng Tây Ban Nha. Trạm xe buýt gần một ngã tư, rất vắng. Một thanh niên ăn mặc bụi, đến gặp tôi xin thuốc hút. Tôi không cho, anh ta nói gì đó bằng tiếng tây Ban Nha, vẻ cà khịa.
Một chút sau, một xe cảnh sát chạy tới ngã tư giải quyết gì đó khoảng 1 phút, xong đi lại, đậu sát bên trạm chờ xe buýt. Thanh niên định cà khịa với tôi lảng đi. Vài phút sau xe cảnh sát cũng đi luôn. 15 phút sau, xe cảnh sát lại quay lại. Một cảnh sát hỏi tôi là thanh niên kia đâu rồi. Thì ra là họ sợ tôi bị tấn công. Một cảnh sát xuống xe, hướng dẫn tôi cách nhấn chuông báo động nếu bị tấn công.
Cách đây khoảng 10 năm. Vào một buổi chiều chủ nhật, tôi đang ăn ở một khu du lịch ở Lái thiêu, Bình Dương thì nhận được điện thoại của chị tôi. Chị tôi lúc ấy đã khoảng 60 tuổi, bị té trên sân thượng nhà. Không biết té thế nào nhưng chị đang nằm dưới sàn, rất đau cổ và tê tay chân. Tôi nói chị gọi cấp cứu, vì nhà chị ở cách Trung tâm Y tế quận khoảng 500m, còn tôi đang ở xa khoảng hơn 30km.
Khoảng nửa giờ sau, chị lại gọi cho tôi, rằng chị rất đau, mà cấp cứu thì chẳng thấy đâu. Tôi đành gọi tính tiền để đi về, không quên dặn chị hối thúc bên cấp cứu. Cũng phải mất 30 phút sau tôi mới lấy xe gắn máy và chạy về Sài Gòn. Khi tới nhà chị, tôi thấy xe cấp cứu đang đậu trước cửa, xe của Trung tâm Y tế cách nhà chị 500m. Chạy lên sân thượng, chị đang nằm dưới sàn. Anh lái xe và một điều dưỡng vừa mới tới, đang yêu cầu chị ngồi dậy. Tôi phải gọi cho đứa em chạy vào bệnh viện mua một cái nẹp cổ mang đến nhà chị. Sau hơn 3 giờ kể từ khi té, chị tôi mới được đưa xuống khỏi sân thượng và đưa vào bệnh viện.
|
BS Võ Xuân Sơn |
Khi còn trực cấp cứu, tôi gặp những chuyện rất đau lòng. Có người bị tai nạn giao thông, tại hiện trường không bị liệt, nhưng khi đưa đến bệnh viện thì liệt tứ chi do chấn thương cột sống cổ. Có trường hợp té giếng bị đau lưng nhưng không liệt. Cho một người xuống, buộc dây vào lưng nạn nhân kéo lên. Khi lên tới gần miệng giếng thì dây đứt, nạn nhân và cả người xuống cấp cứu đều liệt tứ chi.
Có một thời gian, tôi được phân công báo cáo các bài về sơ cấp cứu nạn nhân chấn thương cột sống tại hiện trường cho y tế tuyến quận huyện ở khu vực phía Nam, một chương trình phổ biến kiến thức sơ cấp cứu của Bộ Y tế. Gần đây, ở Sài Gòn, người ta đã chú ý hơn đến công tác cấp cứu tại hiện trường, thành lập những đội cấp cứu phản ứng nhanh. Đặc biệt là mới có đội xe cấp cứu tư nhân hùng hậu nhập từ Mỹ.
Hẳn là cần lên án thái độ thờ ơ với tính mạng con người của một bộ phận người dân hiện nay. Nhưng trước hết, chính quyền cần phải quan tâm đến các vấn đề sống còn của người dân hơn nữa. Không thể đổ hết lỗi cho dân được.
BS Võ Xuân Sơn
Camry đâm chết 3 người: Vì sao xe cấp cứu đến muộn?" alt="Tây cấp cứu 1 phút, ta cấp cứu 1 giờ"/>
Tây cấp cứu 1 phút, ta cấp cứu 1 giờ
Theo Trưởng khoa Đẻ A2, Bệnh viện Phụ sản Hà Nội sản phụ có người giàu, người nghèo, còn bác sĩ không phải ai cũng có thể làm ngơ trước sức mạnh đồng tiền.Tốt nghiệp Đại học Y Hà Nội từ năm 1991, bác sĩ Lưu Quốc Khải, Trưởng khoa Đẻ A2 Bệnh viện Phụ sản Hà Nội đã có 25 năm kinh nghiệm làm “bà đỡ”.
Anh luôn cho rằng đó là sự may mắn khi được chứng kiến hàng nghìn em bé chào đời. Chính sự “may mắn” ấy lại khiến bác sĩ Khải sự bận rộn, thậm chí là những tình huống khiến anh không thể nào quên.
|
Bác sĩ Lưu Quốc Khải thăm khám cho bệnh nhân. |
Chiếc phong bì trong đêm mưa gió
Đó là câu chuyện về một bệnh nhân mang thai lần thứ 9 sau 8 lần không thể giữ con. Lúc này, anh vẫn là một bác sĩ trẻ học việc không lương. Biết được hoàn cảnh đặc biệt của nữ sản phụ nên hàng ngày anh luôn thăm hỏi, nghiên cứu bệnh án, dù không phải là bác sĩ điều trị trực tiếp.
"Sau khi sản phụ mẹ tròn con vuông, bất ngờ, vào đêm trời mưa rất to, người chồng của bệnh nhân này đã đến nhà đưa cho tôi một chiếc phong bì và nói lời cảm ơn", bác sĩ Khải chia sẻ.
Qua câu chuyện từ thửa còn khó khăn ấy, anh cho rằng: "Nghề bác sĩ sản khoa rất dễ kiếm tiền nhưng cũng dễ đánh mất y đức. Không phải ai cũng có thể làm ngơ trước sức mạnh của đồng tiền".
Sản phụ có người giàu, người nghèo, người đẻ dễ, đẻ khó, song nguyên tắc làm việc của anh là phải đối xử bình đẳng với tất cả bệnh nhân, tuyệt đối không để đồng tiền chi phối. Hơn ai hết anh hiểu chỉ cần một quyết định của bác sĩ, có ít nhất 2 mạng người bị ảnh hưởng.
Tuy nhiên, anh cũng thừa nhận, bản thân có phần thiên vị với thai phụ là vợ các chiến sĩ, bộ đội, những người nghèo khó, văn hóa thấp. "Có người nghèo đến mức đi đẻ với đôi bàn tay trắng, thậm chí sinh con một mình trong trạng thái nguy kịch vì chồng là bộ đội phải trực không được về... Họ chính là đối tượng cần sự quan tâm, động viên từ các y, bác sĩ", bác sĩ Khải chia sẻ.
Hai lần phơi nhiễm HIV
Năm 2015, câu chuyện về 19 y bác sĩ phơi nhiễm HIV sau khi cấp cứu bệnh nhân có H đã khiến dư luận rất quan tâm. Trong ê-kíp này, bác sĩ Khải chính là người trực tiếp thực hiện ca phẫu thuật.
Ít ai biết rằng, trước đó anh cũng đã từng phải điều trị phơi nhiễm HIV cũng do cấp cứu cho một bệnh nhân có H từ tuyến dưới chuyển lên.
Anh tâm sự: “Đó là những điều rất bình thường, chúng tôi đã chọn nghề này, con đường này nên không được phép thờ ơ trước tính mạng của bệnh nhân, chỉ một chút ích kỷ thôi cũng có thể dồn họ vào con đường chết”.
Bác sĩ Khải cho biết, nếu như các chuyên ngành khác, kết quả điều trị phải lâu dài thì với nghề đỡ đẻ, kết quả đó chỉ được phép có trong 1-3 tiếng và không chỉ với một người mà tới 2, thậm chí 3-4 người. Điều đó đòi hỏi sự đấu trí, quyết đoán, nhanh nhẹn và chính xác.
Bác sĩ không nhớ mình đã đỡ đẻ cho bao nhiêu sản phụ, có bao nhiêu đứa trẻ đã cất tiếng khóc chào đời trên đôi tay anh. Nhưng đó là hành trình giúp anh chứng kiến rất nhiều giọt nước mắt mừng vui và có cả những giọt nước mắt nghẹn ngào sinh ly tử biệt của tình mẫu tử.
Bác sĩ Khải nhớ mãi thời điểm cách đây hơn chục năm, anh từng bất lực khi nhìn một thai phụ 41 tuần thai chết lưu, bị tắc mạch ối trong quá trình chuyển dạ. Đau xót hơn, trước đó, gia đình này đã mất một đứa con vì tai nạn giao thông.
Đỡ đẻ cho vợ tại nhà
Nhớ lại kỷ niệm này, bác sĩ Khải không giấu nổi niềm vui xen lẫn nỗi xót xa.
Anh cho biết, khi vợ mang thai lần đầu, anh chỉ là một bác sĩ mới ra trường, còn non nớt từ tay nghề tới kinh nghiệm. Anh phải trau dồi kỹ năng bằng việc làm không lương tại bệnh viện, còn đêm về làm bảo vệ cho một cơ quan khác để tăng thu nhập.
Vào đêm tháng một, thời tiết Hà Nội rất lạnh, lại mưa, vợ anh trở dạ tại căn phòng chỉ rộng 4m2, trong tình trạng thai ngược. Đêm đó, chính tay bác sĩ Khải đun dầu luộc chiếc kéo và cuộn chỉ lanh - hai dụng cụ duy nhất để đỡ đẻ cho vợ. 1h20, cậu con trai đầu của bác sĩ Khải chào đời trong niềm hạnh phúc.
Nhớ lại kỷ niệm ấy, bác sĩ Khải tâm sự: "Tự đỡ đẻ cho vợ không phải là quyết định sáng suốt của tôi, thậm chí còn rất mạo hiểm đến tính mạng của cả mẹ và con. Nhưng chính những tình huống khó đã giúp tôi rèn luyện bản lĩnh khi làm nghề".
(Theo Zing)
Lợi ích không tưởng của cực khoái" alt="Chuyện của trưởng khoa đẻ để vợ vượt cạn tại nhà"/>
Chuyện của trưởng khoa đẻ để vợ vượt cạn tại nhà