Truyện Bộ Bộ Kinh Tâm 2

  发布时间:2025-01-18 13:46:17   作者:玩站小弟   我要评论
Thâm Quyến,ệnBộBộKinhTâlịch thi đấu giải vô địch quốc gia ý tháng 10 năm 2006“Dận Chân, chàng thật slịch thi đấu giải vô địch quốc gia ýlịch thi đấu giải vô địch quốc gia ý、、。
Thâm Quyến,ệnBộBộKinhTâlịch thi đấu giải vô địch quốc gia ý tháng 10 năm 2006

“Dận Chân, chàng thật sự hận thiếp như vậy sao? Thật sự như vậy…?”

Chàng cuối cùng cũng không tới gặp ta. Chàng nếu tới, cũng chưa chắc đã tha thứ cho ta.

Trái tim đau nhói, muốn kêu lên không được, toàn thân ê ẩm, tứ chi không thể nhúc nhích. Không phải ta đã chết đi rồi sao? Vì sao thân thể còn đau đớn? Vì sao trong đầu ngập đầy ký ức, mỗi chuyện đều nhớ rõ? Nhẹ nhàng khẽ động mấy đầu ngón tay, lập tức cảm nhận sự mềm mại của tấm chăn bông. Trong lòng khiếp sợ, mở to mắt liền thấy trần nhà trắng tinh, đèn điện sáng loá. Ta như tỉnh mộng, nhìn quanh bốn phía: tủ quần áo màu phấn hồng, bàn trang điểm màu phấn hồng, còn có lọ hoa ta thích nhất. Ta hoang mang nghi hoặc: ta đã thực sự trở về là Trương Hiểu rồi sao?

Lẳng lặng nằm yên trên giường, không nhúc nhích. Trước mắt ta thoáng hiện từng khoảnh khắc ở cùng hắn, mỗi một chi tiết đều hiện rõ. Bất giác, nước mắt “ào ào” chảy ra. Tâm tư của ta đều lưu lại nơi đó, thì sao phải trở về? Nếu trở về, vì sao những kí ức này không mất đi? Ta làm sao sống tiếp đây?

Ta vẫn lẳng lặng nằm đó, con mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, toàn thân không có bất kỳ cảm giác nào, không biết đây là nét mặt của ta hay của Nhược Hi. Bất giác sờ lên cổ, thấy đôi hoa tai mộc lan, bên tai dường như nghe thấy tiếng nói của hắn: “Một ngày nào đó, nàng sẽ tự nguyện đeo nó…”

Ta vội vàng xuống giường, hai chân liền mềm nhũn, toàn thân ngã xuống đất. Hồi lâu giãy giụa tự đứng lên, chậm rãi đi ra trước gương. Trước mắt là hình ảnh ta năm 2005, trước lúc bị ngã vì thay bóng đèn. Có khác chăng trước kia là khuôn mặt đầy sức sống, tinh thần phấn chấn chứ không phải khuôn mặt tiều tuỵ, tái nhợt như hiện tại. Cẩn thận nhìn kỹ đôi hoa tai hoa mộc lan đang đeo, liền cảm giác mọi chuyện không phải đang nằm mơ, Dận Chân thật sự đã từng xuất hiện trong cuộc sống của ta.

Nhìn chính mình trong gương, tâm trí thoáng rời xa hiện tại. Trước mắt dường như hai tròng mắt lạnh lùng đang hiện ra, rồi hình dạng bi thống của hắn càng lúc càng rõ ràng, bên tai cũng vang lên thanh âm bi thống của hắn: “Hôm nay rời xa, trẫm vĩnh viễn không muốn thấy ngươi…”, “ngươi vĩnh viễn không được đụng trẫm…”

Vì sao nhất định phải tổn thương hắn như thế? Trái tim bỗng chốc đập liên hồi, đầu óc lập tức trống rỗng, thân thể mềm nhũn. Trong cơn kích động, ta liền đập đầu một cái thật mạnh vào thành giường, máu đỏ thi nhau tuôn ra… cứ như vậy rồi chết đi. Ta quả thật không nên tỉnh lại. Cuộc sống không có hắn chỉ là cái xác không hồn mà thôi.

Tháng năm năm Ung Chính thứ ba, cửa phủ Di thân vương Duẫn Tường

Sắc trời âm u, không khí nặng nề bao phủ như tâm trạng của ta lúc này, trĩu nặng chuyện khó nghĩ. Ánh sáng le lói phát ra từ chiếc đèn lồng trước cửa phủ làm ta chói mắt, phải chú ý.

Ta đứng trước cửa ngập ngừng, không biết có nên gõ cửa? không biết rồi nên nói cái gì? chẳng lẽ nói ta đây là Nhược Hi? chẳng lẽ thực sự muốn cùng hắn dây dưa không dứt cả một đời? hắn liệu có tha thứ cho ta? Thế nhưng vì sao ông Trời lại đưa ta tới thời đại của Nhược Hi? Ông trời thật khéo trêu người. Khi ta tỉnh dậy, bỗng nhiên phát hiện mình đang nằm ở trước cửa phủ đệ của Thập tam a ca.

“Tiểu thư” – Trong lúc ta đang ngẩn ngơ thì phía sau truyền đến giọng nói của Xảo Tuệ. Lập tức nhìn xuống, thấy trên người ta đang mặc bộ y phục màu xanh thêu hoa mộc lan, trong lòng không khỏi một trận cười khổ. Ông trời không hiểu đùa giỡn hay có chủ ý, lần thứ hai đến thời đại này, mặc trên người ta là bộ y phục hắn thích nhất, xuất hiện cũng là cửa phủ của người đệ đệ hắn yêu quý nhất. Ta chậm rãi xoay người, thấy Xảo Tuệ mặt mày tái nhợt, chằm chằm nhìn vào ta.

“Ngươi…ngươi…ngươi là ai?” Xảo Tuệ từ trên xuống tới cẩn thận quan sát ta mấy lần, trên mặt biểu lộ nhiều cảm xúc. Ta biết lần này trở về dĩ nhiên đã không còn mang dung mạo của Nhược Hi. Nhìn người đã từng thật tình đối đã ta, trong lòng đau nhói, ta nói: «Xảo Tuệ, Thừa Hoan vẫn khoẻ chứ?” Mặc dù biết nàng không nhận ra ta, nhưng ta vẫn ôm chặt lấy nàng.

Xảo Tuệ nhẹ nhàng lách khỏi tay ta, vừa cẩn thân nhìn kỹ ta lần nữa, vừa nói: “Thanh âm dường như là của tiểu thư, thế nhưng… Rốt cuộc ngươi là ai? Tại sao lại biết tiểu cách cách nhà ta? Dường như ngươi biết ta, nhưng ta không thể nhận ra ngươi?” Ta biết không thể nào giải thích rõ ràng, như ta nên làm thế nào….

Đứng trong đại sảnh, lẳng lặng nhìn Thập tam đang đến gần, khí nóng dâng trào trong lồng ngực, viền mắt cũng ánh lên nhiệt huyết, hai tay nắm chặt, kiềm chế xúc động.

Đây chính là Thập tam hắn tín nhiệm nhất, là người bạn thân nhất của ta ở đây. Lòng ta khẩn trương muốn biết Dận Chân hiện tại thế nào, nhưng giờ khắc này làm sao ta có thể hỏi. Giải thích với Thập tam ta chết đi sống lại nhưng không giữ được tướng mạo của Nhược Hi? Mặc kệ lý do của ta chân thực thế nào, hắn sẽ đều không chấp nhận.

Nhìn ánh mắt trầm tĩnh của Thập tam loé lên chút nghi hoặc trường phản ứng của ta, ta lặng lẽ lau đi nước mắt, khoé miệng giả vẻ tươi cười, chậm rãi quỳ xuống nhẹ giọng nói: “Gia, nô tỳ là Mã Thái… Hiểu Văn. Vài ngày trước, trong nhà xảy ra biến cố, người mất nhà tan. Mong gia lưu lại nô tỳ, nô tỳ sẽ vô cùng cảm kích”. Nếu ông trời đã sắp xếp cho ta trở lại thời đại này, ở lại phủ Thập tam là tốt nhất, là nơi ta sẽ nghe được tin tức về hắn.

Lẳng lặng chờ đợi, Thập tam vẫn không hề mở miệng nói làm ta có chút lo lắng. Nếu hắn không lưu ta lại, nơi đây ta cô đơn một mình làm sao đây. Yên lặng ngẩng đầu, ánh mắt dừng ở hắn, thấy trán Thập tam thoáng nheo lại, rồi sắc mặt lại bình tĩnh như cũ.

Một lúc lâu sau, mặt Thập tam lộ vẻ cười yếu ớt nhìn về phía Xảo Tuệ. Xảo Tuệ giữ nguyên nét mặt, đơn giản thuật lại thời điểm gặp ta. Kỳ thực, ta hiểu rõ vì sao Xảo Tuệ lại tiến cử ta, trong lòng chợt thấy ấm áp, khoé mắt bất giác lại rơi lệ.

Sau khi nghe xong, Thập tam nhìn về phía ta phân phó: “Ngươi sau này cùng Xảo Tuệ hầu hạ cho Thừa Hoan cách cách.” Ta cúi đầu lên tiếng, nhẹ nhàng đứng lên rồi đi theo Xảo Tuệ đi về phía hậu viện.

Bước ra khỏi cửa, ta yếu ớt quay đầu nhìn lại, vừa đúng lúc Thập tam nhìn ta dò xét. Ta hướng về phía hắn nhợt nhạt cười, rồi vội vã đuổi theo Xảo Tuệ đang bước về phía hậu viện.

Thừa hoan vẫn ở lại khoảng sân cũ trước khi cùng ta vào cung. Ta đứng yên nhìn quanh, đột nhiên bên tai vang lên tiếng đàn tranh êm ái. Nghe giai điệu quen thuộc, ta liền bước nhanh tới, nhẹ nhàng mở cửa. Đứng trước mặt nàng, ta thấy hai mắt Thừa Hoan sưng đỏ, lệ bi thương loang lổ khắp khuôn mặt nhỏ nhắn. Hài tử nhỏ bé, mẫu thân đã sớm ra đi, mà hiện tại…

Ta không nhịn được nữa, nhẹ nhàng kêu lên: “Thừa Hoan”

“Cô Cô…” Thừa Hoan nhào tới trước mặt ta thì đột nhiên ngừng lại. “Ngươi…ngươi không phải là Nhược Hi cô cô”, nói xong, cái miệng cong lên, nước mắt như hai dòng hạt châu thi nhau tuôn chảy. Ta bước lên rồi ngồi xuống ôm chầm lấy nàng, cố sức cắn môi, nước mắt chảy ướt đẫm lưng Thừa Hoan. Mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của Xảo Tuệ, cũng không để ý tới bộ dáng của ta lúc này, cứ vậy ôm chặt đứa trẻ ta vẫn luôn lo lắng. Trong lòng ta, Thừa Hoan giống như con ruột của ta vậy.

Trong lòng Thừa Hoan có chút sợ hãi, dùng lực đẩy ra ta rồi chạy tới nép sau lưng Xảo Tuệ, nước mắt lưng tròng lén lút nhìn ta. Xảo Tuệ cũng nhìn ta đầy nghi hoặc.

Thấy biểu lộ của Xảo Tuệ và Thừa Hoàn như vậy, ta tự nhắc nhở chính mình, ta đang không phải là Nhược Hi, tất cả đều phải bắt đầu lại. Ta âm thầm thở dài, đứng dậy mỉm cười với Thừa Hoan rồi nói: “Cách cách, nô tỳ vừa tới quý phủ. Vương gia phân phó nô tỳ từ nay cùng với Xảo Tuệ hậu hạ cách cách.”

Thừa Hoan vẫn nép sau Xảo Tuệ, nhẹ nhàng hỏi thăm: “Ngươi vì sao lại ăn mặc giống như cô cô? Ngươi không phải là cô cô?” Ta đây không có cách nào giải thích rõ cho nàng, đành phải nói: “Đó là do nô tỳ rất thích y phục này, lẽ nào cô cô của cách cách cũng thích y phục như vậy ư?”

Nghe xong, Thừa Hoan chậm rãi từ phía sau Xảo Tuệ bước tới bên cạnh ta, kéo áo ta. Ta lại ngồi xổm xuống, Thừa Hoan liền chui vào lòng ta, lẳng lặng ngả đầu lên vai ta. Ta bối rối một lúc, rồi lền nhẹ nhàng ôm lấy nàng.

Qua hồi lâu, Thừa Hoan ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nói với ta: “Ngươi ôm ta cũng ấm áp như Nhược Hi cô cô ôm ta vậy, thật tình Thừa Hoan rất thích, có cảm giác giống như trước đây.” Nghe những lời thật lòng của Thừa Hoan, nước mắt ta một lần nữa lại tuôn rơi.

Từ ngày đi theo Thừa Hoan, ta thường nhớ tới hắn, cũng vài lần nghe nói hắn giờ cũng khá tốt. Nghĩ tới hoàn cảnh hiện tại, trong lòng chợt thấy có chút trào phúng. Trước đây, lúc nào cũng nghĩ tới làm sao mới rời khỏi hoàng cung. Con tạo xoay vòng, giờ nếu không nhắc, người khác không bao giờ biết được thân phận thực sự của ta, thời đại

Thoáng chốc, ngày mười lăm tháng tám đã tới. Nhìn Thừa Hoan háo hức nhảy nhót, ta không khỏi mỉm cười. Thừa Hoan rất thích cuộc sống trong cung. Thực tình mà nói, cung điện mới chính là nhà của Thừa Hoan.

Thập tam trìu mến dõi theo Thừa Hoan. Tận mắt chứng kiến một Vương gia phong lưu tuấn tú đĩnh đạc biến thành một phụ thân từ ai, lòng ta chợt thấy thật vui vẻ, ánh mắt liên tục nhìn về phía hai người bọn họ. Nhìn thấy Xảo Tuệ từ ngoài đi vào, Thừa Hoan nhìn thấy Thập tam rồi kêu lên: “A Mã”. Thập tam lắc đầu nói nhanh “đi thôi”. Thừa Hoan liền vội vàng chạy đi.

Nhìn theo Thừa Hoan chạy khỏi cổng viện, Thập tam liền thu hồi ánh mắt, rồi nhìn thẳng vào ta cười nói: “Hiểu Văn, lần này ngươi theo Thừa Hoan tiến cung, chăm sóc cho nàng thật tốt, hướng nàng học một chút nữ công nào đó.” Ta gật đầu, sắc mặt lộ rõ vẻ mừng rỡ vui thích.

Đang vui vẻ, chợt nhận ra Thập tam đang dò xét nhìn ta chằm chằm, trong lòng cả kinh. Ánh mắt hắn như vậy, đã nhìn ra được cái gì. Cũng muốn nói rõ cho hắn biết ta là Nhược Hi, nhưng trong lòng ta không chắc hắn sẽ tin. Nghĩ tới đây, khuôn mặt ta sững lại, đứng yên không nhúc nhích.

Thập tam thấy vậy nhẹ giọng nói: “Ngươi chưa từng vào cung. Trong cung có rất nhiều quy củ, ngươi phải chú ý. Ta sẽ bảo ma ma trong cung chỉ dạy cho ngươi một chút. Cố gắng chăm sóc cách cách thật tốt, đừng để nàng cả ngày quấy quít lấy hoàng thượng.”

Ta ngẩn ra, có chút không không giải thích được. Ở trong cung Thừa Hoan tự nhiên có các ma ma chăm sóc, sao lại cần đến ta. Mà Dận Chân thường ngày ở trong Dưỡng Tâm điện xử lý chính sự, Thừa Hoan làm sao có cơ hội cả ngày quấn quít lấy hắn. Thập tam thấy ta chưa hiểu rõ, khẽ cười: “Ta quên mất, các người lần này đến ở trong Viên Minh viên. Đến đó, người sẽ hiểu rõ ý của ta.”

Ta miên man suy nghĩ. Ánh mắt Thập tam hôm nay có chút kỳ quái, nhưng nghĩ lại cũng không biết nên nói lời gì. Đang ngẩn ngơ, đột nhiên bị đánh lên người một cái.

“Ai da”, ta giật mình ngã xuống đất, không nhớ ra lập tức kêu gọi: “Thập tam gia, ngươi…” Lời thốt ra trong nháy mắt ta giật mình. Ta làm sao vậy, tại sao luôn không nhớ rõ mình không phải là Nhược Hi.

Thập tam trong mắt loé lên tia nghi hoặc, nhìn ta ngây người, nhưng rất nhanh khôi phục lại thần thái như trước: “Hiểu Văn, ngươi vào cung thì không nên mặc y phục này nữa”. Ánh mắt hắn dừng lại trên người ta, ta lập tức hiểu rõ ý tứ của hắn.

“Vâng, thưa Vương gia”. Ta dùng thái độ nhẹ nhàng của một nô tỳ trả lời hắn, cố gắng trấn tĩnh bản thân. Dận Chân có người đệ đệ như vậy, ngươi đừng nên vì những huynh đệ khác mà bị tổn thương khổ sở. Ta cùng Thập tam lẳng lặng nhìn nhau đến ngây ngốc, hắn lạnh lùng hỏi ta: “Vì sao ngươi thường mặc y phục này?” Anh mắt của Thập tam có chút mê mộng, ta ngẩn ngơ. Vì sao ta thích mặc y phục này, đó là bởi vì hắn thích. Cái gì hắn thích thì ta cũng yêu thích.

“Mộc lan hoa… đơn giản nô tỳ thích nhất mộc lan hoa…” ta khẽ khàng trả lời, rồi xoay người tiến về phía xe ngựa nơi cửa phủ, chỉ là bước chân có chút nặng nề. Ta cũng rõ phía sau có hai luồng ánh mắt đang nhìn ta chăm chú, nhưng ta không thể giải thích.

Thoáng chốc, ngày mười lăm tháng tám đã tới. Nhìn Thừa Hoan háo hức nhảy nhót, ta không khỏi mỉm cười. Thừa Hoan rất thích cuộc sống trong cung. Thực tình mà nói, cung điện mới chính là nhà của Thừa Hoan.

Thập tam trìu mến dõi theo Thừa Hoan. Tận mắt chứng kiến một Vương gia phong lưu tuấn tú đĩnh đạc biến thành một phụ thân từ ai, lòng ta chợt thấy thật vui vẻ, ánh mắt liên tục nhìn về phía hai người bọn họ. Nhìn thấy Xảo Tuệ từ ngoài đi vào, Thừa Hoan nhìn thấy Thập tam rồi kêu lên: “A Mã”. Thập tam lắc đầu nói nhanh “đi thôi”. Thừa Hoan liền vội vàng chạy đi.

Nhìn theo Thừa Hoan chạy khỏi cổng viện, Thập tam liền thu hồi ánh mắt, rồi nhìn thẳng vào ta cười nói: “Hiểu Văn, lần này ngươi theo Thừa Hoan tiến cung, chăm sóc cho nàng thật tốt, hướng nàng học một chút nữ công nào đó.” Ta gật đầu, sắc mặt lộ rõ vẻ mừng rỡ vui thích.

Đang vui vẻ, chợt nhận ra Thập tam đang dò xét nhìn ta chằm chằm, trong lòng cả kinh. Ánh mắt hắn như vậy, đã nhìn ra được cái gì. Cũng muốn nói rõ cho hắn biết ta là Nhược Hi, nhưng trong lòng ta không chắc hắn sẽ tin. Nghĩ tới đây, khuôn mặt ta sững lại, đứng yên không nhúc nhích.

Thập tam thấy vậy nhẹ giọng nói: “Ngươi chưa từng vào cung. Trong cung có rất nhiều quy củ, ngươi phải chú ý. Ta sẽ bảo ma ma trong cung chỉ dạy cho ngươi một chút. Cố gắng chăm sóc cách cách thật tốt, đừng để nàng cả ngày quấy quít lấy hoàng thượng.”

Ta ngẩn ra, có chút không không giải thích được. Ở trong cung Thừa Hoan tự nhiên có các ma ma chăm sóc, sao lại cần đến ta. Mà Dận Chân thường ngày ở trong Dưỡng Tâm điện xử lý chính sự, Thừa Hoan làm sao có cơ hội cả ngày quấn quít lấy hắn. Thập tam thấy ta chưa hiểu rõ, khẽ cười: “Ta quên mất, các người lần này đến ở trong Viên Minh viên. Đến đó, người sẽ hiểu rõ ý của ta.”

Ta miên man suy nghĩ. Ánh mắt Thập tam hôm nay có chút kỳ quái, nhưng nghĩ lại cũng không biết nên nói lời gì. Đang ngẩn ngơ, đột nhiên bị đánh lên người một cái.

“Ai da”, ta giật mình ngã xuống đất, không nhớ ra lập tức kêu gọi: “Thập tam gia, ngươi…” Lời thốt ra trong nháy mắt ta giật mình. Ta làm sao vậy, tại sao luôn không nhớ rõ mình không phải là Nhược Hi.

Thập tam trong mắt loé lên tia nghi hoặc, nhìn ta ngây người, nhưng rất nhanh khôi phục lại thần thái như trước: “Hiểu Văn, ngươi vào cung thì không nên mặc y phục này nữa”. Ánh mắt hắn dừng lại trên người ta, ta lập tức hiểu rõ ý tứ của hắn.

“Vâng, thưa Vương gia”. Ta dùng thái độ nhẹ nhàng của một nô tỳ trả lời hắn, cố gắng trấn tĩnh bản thân. Dận Chân có người đệ đệ như vậy, ngươi đừng nên vì những huynh đệ khác mà bị tổn thương khổ sở. Ta cùng Thập tam lẳng lặng nhìn nhau đến ngây ngốc, hắn lạnh lùng hỏi ta: “Vì sao ngươi thường mặc y phục này?” Anh mắt của Thập tam có chút mê mộng, ta ngẩn ngơ. Vì sao ta thích mặc y phục này, đó là bởi vì hắn thích. Cái gì hắn thích thì ta cũng yêu thích.

“Mộc lan hoa… đơn giản nô tỳ thích nhất mộc lan hoa…” ta khẽ khàng trả lời, rồi xoay người tiến về phía xe ngựa nơi cửa phủ, chỉ là bước chân có chút nặng nề. Ta cũng rõ phía sau có hai luồng ánh mắt đang nhìn ta chăm chú, nhưng ta không thể giải thích.

Viên Minh viên. Chân Hi các.

Nhìn toà lầu mới được xây dựng này, bất giác đôi mắt liền ngấn lệ. Chân Hi các. Hắn vốn không phải là người đa tình, nhưng tại sao lại công khai cho xây dựng chỗ này? Ta có thể thấy được, hắn thực sự quan tâm đến ta, nhưng vì sao không đến gặp ta lần cuối?

“Hoàng bá bá” – giọng Thừa Hoan tràn đầy phấn khích khiến ta nhìn chằm chằm về phía cánh cổng. Từ lúc bước vào phủ Thập tứ, ta đã không còn nhìn thấy hắn. Hiện tại, hắn trông như thế nào?

Sắc mặt có chút tái nhợt, ánh mắt vô thần, thân thể so với trước gầy hơn rất nhiều. Mặc dù trong lòng rất nhiều lần đã hình dung ra dáng vẻ của hắn, cũng rất nhiều lần tưởng tượng ra quang cảnh chúng ta gặp lại, nhưng giờ cái gì cũng không nghĩ ra được. Trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ nhưng giờ đầu óc trở nên trống rỗng. Ta chỉ biết nắm chặt lấy tay mình, nắm đến da thịt bị móng tay cắm sâu làm cho đau nhói, để chắc chắn rằng hắn đang thực sự đứng trước mặt ta. Qua một lúc, thân thể trở lại nhẹ nhàng hơn, nhưng hai tròng mắt vẫn chăm chú nhìn hắn.

Thừa Hoan hô một tiếng, chạy đến ôm lấy hắn. Gương mặt cô tịch của hắn hiện ra một tia mỉm cười, khom lưng ôm lấy Thừa Hoan: “Thừa Hoan đã biến thành một đại cô nương rồi, hoàng bá bá không nhận ra được. Thập tam đệ…”

Ánh mắt hắn nhìn sang Thập tam, rồi dừng lại ở phía ta, lẳng lặng quan sát ta một hồi rồi rất nhanh thu lại ánh mắt, chậm rãi buông Thừa Hoan, liếc mắt nhìn Thập tam. Thập tam liếc mắt về phía ta, rồi quay sang Dận Chân mỉm cười giải thích: “Hoàng huynh, đây là cung nữ thiếp thân của Thừa Hoan, thần đệ mới thu nạp ba tháng trước.” Thập tam hiểu rõ Tứ ca của hắn đang cần nghe lời giải thích này.

最新评论