当前位置:首页 > Thời sự > Nhận định bóng đá Argentina vs Croatia, 1h ngày 22 正文
标签:
责任编辑:Nhận định
Đàn ông Chà ở Châu Giang mặc váy để học kinh.
Chạy xe trên con lộ nhỏ dọc sông Bình Di dẫn ra cửa khẩu Long Bình, tôi thực sự lạc vào một vương quốc khác lạ. Trên con đường lộng gió, những người đàn ông đội mũ vải, mặc váy hoa phấp phới với đủ màu sắc đi lại thong dong, đạp xe thong thả trên đường.
Những cô gái vấn khăn quanh đầu, che kín cổ. Các cô gái ở xứ đạo Hồi che kín mặt, chỉ hở đôi mắt, nhưng có vẻ đạo Hồi ở xứ này không khắc nghiệt lắm với phụ nữ.
Tôi tạt vào một nhà thờ, gặp mấy người đàn ông mặc váy ngồi quây quần dưới nền nhà học kinh. Thấy khách lạ, cả nhóm người nhìn tôi ngơ ngác. Tôi giới thiệu là nhà báo, nhóm người này cùng đứng dậy bắt tay, niềm nở, khác hẳn với lời “dọa” của ông thầy bùa, cũng như người dân vùng Châu Đốc.
Tuy nhiên, khi thu thập thông tin, họ không trả lời, mà chỉ tôi đến gặp ông Cả Musa. Với người Chà, ông Cả Musa giống như trưởng bản, già bản của các dân tộc phía Bắc.
![]() |
Ông Cả của người Chà kể chuyện về phong tục người Chà. |
Ông Cả Musa là kho tri thức của người Chà, ông nắm rõ lịch sử, văn hóa, tập tục của dân tộc mình. Ông là người cai quản phần tâm linh, được người dân coi trọng, và lời nói của ông được mọi người lắng nghe.
Hỏi chuyện bùa ngải, ông gạt phắt đi. Ông Cả Musa khẳng định rằng, người Chà ở đây không hiểu bùa ngải là thứ gì. Đó là thứ người dân trong vùng gán oan cho người Chà.
Theo ông Cả Musa, người Chà ở vùng đất này thường được gọi là người Chà Châu Giang, vì gắn với vùng đất Châu Giang. Ngoài ra, còn được gọi là Tây Chăm, để phân biệt với người Chăm ở nơi khác.
Người Chà có hơn 20.000 cư dân (trong tổng số 400 ngàn người Chăm), có mặt ở vùng Châu Giang từ đầu thế kỷ 19. Vị tướng Thoại Ngọc Hầu khi thực hiện công trình kênh Vĩnh Tế, đã huy động một nhóm người Chăm vào vùng đất này.
Đào xong kênh Vĩnh Tế, tướng Thoại Ngọc Hầu đã chia đất vùng Châu Giang cho người Chăm làm sinh kế.
![]() |
Sau này, một nhóm người Chăm gốc Malaysia, gọi là Chăm Chà Và đến sinh sống. Đó cũng là lý do người dân quanh vùng gọi người Chăm nơi đây là người Chà Và, rồi sau gọi tắt là người Chà.
Người Chà ở vùng đất nhỏ này theo Hồi giáo chính thống, nên còn được gọi là Chăm Islam, hay Chà Islam, với phong tục, tập quán tương đối khác biệt với người Chăm ở những vùng khác trong cả nước.
Theo ông Cả Musa, đàn ông người Chà vùng Châu Giang mặc váy từ bé cho đến khi chết. Chiếc váy của người Chà có nhiều màu sắc, hoa văn khác nhau, từ màu sáng, sặc sỡ, cho đến tối màu. Nhìn vào chiếc váy đó, người Chà dễ dàng phân biệt được địa vị của họ trong cộng đồng, tuổi tác, có gia đình hay chưa.
Các chàng trai chưa vợ người Chà thường mặc váy nhiều màu sặc sỡ, với nhiều hình nổi bật nhằm… thu hút phụ nữ.
Những chiếc váy được cắt khá đơn giản. Đó là một tấm vải lớn, được quấn quanh hông 1,5 vòng, xếp chéo. Váy mỏng hay dày cũng không quan trọng, bởi bên trong họ mặc thêm một chiếc quần soóc, để đảm bảo kín đáo tuyệt đối.
Với người Kinh, việc mặc váy thể hiện nữ tính, còn đàn ông Chà mặc váy thì thể hiện nam tính. Điều đặc biệt nữa là chiếc váy họ mặc dài chấm gót chân, chứ không… hở hang và cũn cỡn như những cô gái người Kinh vẫn phóng xe máy vun vút, tốc cả váy trên con lộ dẫn qua vùng Châu Giang.
![]() |
Tôi hỏi ông Cả Musa rằng, việc mặc váy như thế có khó dễ gì cho việc lao động, đi lại không, thì ông lắc đầu bảo không ảnh hưởng gì cả. Người Chà trong cộng đồng vẫn mặc váy đi làm, lái xe, giao lưu với cộng đồng khác quanh vùng.
Điều khá thú vị ở người Chà vùng này, ấy là người phụ nữ đóng vai trò chủ nhân trong gia đình. Chế độ mẫu hệ và tín ngưỡng nữ thần vẫn tồn tại đến ngày nay.
Văn hóa người Chà cho rằng, đàn bà lo việc trong gia đình, giữ gìn gia phả, và đó là những việc quan trọng trong gia đình. Đàn bà lo việc dệt vải. Những chiếc váy hoa mà đàn ông Chà mặc là tác phẩm của người phụ nữ Chà chăm chỉ, khéo tay.
Điều khá lạ nữa, đó là đàn ông lo việc cơm nước, nấu ăn. Đàn ông học nấu ăn từ một ông thầy cả trong cộng đồng. Món ăn của họ là thịt bò. Điều lạ nữa là họ tự nuôi bò, tự giết bò để ăn. Họ không ăn thịt bất cứ con vật nào khác và không mua thịt bò từ cộng đồng khác.
![]() |
Mang chế độ mẫu hệ, nên những đứa trẻ sinh ra mang họ mẹ. Việc cưới xin, lấy chồng là do nhà gái đứng ra lo lắng. Đàn ông ở rể nhà vợ cho đến chết. Khi đàn ông chết đi, nhà gái có trách nhiệm thờ cúng. Khi hết tang theo phong tục, thì nhà gái sẽ trả cốt cho dòng họ nhà trai tiếp tục thờ.
Phụ nữ Chà được thừa kế tài sản từ gia đình, dòng họ và người con gái út được có quyền lực cao nhất gia đình khi được phân nhiệm vụ săn sóc nhà thờ để thờ cúng tổ tiên và nuôi dưỡng cha mẹ già.
Phong tục cưới xin của người Chà ở vùng đất này cũng có nhiều chuyện lạ. Khi chú rể được rước về nhà vợ, thì hai người phải thực hiện một thủ tục khá buồn cười, đó là thi mò tiền.
Ông Cả, người đứng đầu trong vùng sẽ là trọng tài của cuộc thi. Chiếc xô đựng đầy nước được đặt ngay cửa phòng hoa chúc. Ông Cả sẽ bỏ tiền xu vào xô nước. Khi ông Cả ra hiệu, cả hai cùng lao đến dùng 2 tay vớt tiền trong xô.
![]() |
Trong văn hóa người Chà, phụ nữ làm chủ gia đình |
Nếu chú rể vớt được nhiều tiền hơn, thì sẽ được chia sẻ một số quyền lực trong gia đình, còn vớt được ít tiền hơn, thì hoàn toàn chịu sự chỉ đạo của vợ. Xong thủ tục này, họ vào phòng hoa chúc và chính thức thành vợ chồng.
Sống giữa vùng sông nước Cửu Long, nơi ăn nhậu là thói quen thường ngày của đàn ông, nhưng người Chà không bị ảnh hưởng. Đàn ông Chà ở đây không bao giờ uống rượu bia, hút thuốc, cờ bạc. Những thú vui, tệ nạn đó được quy định rất ngặt nghèo trong giáo luật và không bao giờ có chuyện họ vi phạm.
Với những phong tục, lối sống hoàn toàn riêng biệt, người Chà vùng Châu Giang, đã tạo ra những nét văn hóa vô vùng độc đáo, có phần bí ẩn.
(Theo VTC News)" alt="Chuyện lạ ở miền Tây: Đàn ông mặc váy, đàn bà làm chủ"/>Đặc biệt, cuộc sống hôn nhân của cô gái 19 tuổi đến từ An Giang và đạo diễn nổi tiếng trong cộng đồng LGBT với nhiều bộ phim triệu view luôn là chủ đề khiến khán giả quan tâm.
Dương Tú Tri- sinh viên ngành biểu diễn cải lương trường Đại học Sân khấu điện ảnh được khán giả ưu ái gọi với cái tên "Hot girl ca cổ" từ khi bắt đầu tham gia cuộc thi Bolero.
Gặp gỡ nữ ca sĩ sinh năm 1997 sau gần nửa năm kết hôn cũng như có nhiều hướng đi mới trong nghệ thuật, người đẹp rất thoải mái chia sẻ với chúng tôi về cuộc sống hiện tại.
Đã là đam mê thì không có lý do
Cô tâm sự: "Tôi thích dòng nhạc Bolero từ nhỏ, thật sự tôi ấp ủ ước mơ tham gia một cuộc thi về dòng nhạc này từ năm lớp 10. Năm đó tôi cũng đi casting nhưng may mắn chưa mỉm cười với mình. Vì vậy đến mùa 5 “Solo cùng Bolero” tôi mới dám trở lại vì đã nạp đủ sự tự tin cho mình.
Sở hữu ngoại hình sáng, giọng hát ngọt ngào, Tú Tri dễ dàng gây ấn tượng ngay từ những vòng đầu cuộc thi.
Nhiều người hỏi tôi tại sao lại chọn phát triển dòng nhạc kén người nghe như vậy nhưng thật sự nếu đã là đam mê thì sẽ không có lý do. Thật ra tôi không ước mơ mình phải làm được điều gì lớn lao cho dòng nhạc này, tôi cũng biết Bolero là thể loại khó và kén đối tượng.
Tuy nhiên với những sản phẩm tôi đã ra mắt, khán giả trẻ đón nhận cũng không ít, đó là động lực lớn để tôi cố gắng “rèn giũa” giọng hát của mình mỗi ngày và mong muốn mang đến “hơi thở” mới mẻ cho dòng nhạc này.
Gia đình không ai theo nghệ thuật, Tú Tri vẫn thể hiện niềm đam mê lớn với ca cổ và Bolero ngay từ nhỏ.
Tuy nhiên tôi vẫn có sản phẩm thuộc dòng nhạc trẻ đan xen với Bolero. Mỗi dòng nhạc sẽ cho tôi mỗi cảm xúc và cách hát khác nhau, tôi lại luôn muốn khám phá bản thân mình. Đó là lí do tôi quyết định sẽ phát triển cả dòng nhạc đáp ứng thị hiếu của số đông giới trẻ song song với ca cổ và Bolero.
Sợ khán giả quên mất mình là ca sĩ
Từ khi còn đang tham gia chương trình, tôi đã may mắn được mời show đi hát, nhưng không biết từ lúc nào, cái duyên với diễn xuất cũng đến với tôi như một món quà Tổ nghiệp tặng thêm. Bản thân tôi thích hát hơn diễn, ngành học cũng chuyên về biểu diễn cải lương nhưng gần đây, tôi lại nhận được nhiều lời mời diễn xuất hơn cả ca hát.
Khuôn mặt sáng, nét diễn tự nhiên khiến Tú Tri được nhiều đạo diễn lựa chọn.
Tôi không từ chối cái nào, cũng không đặt sự so sánh giữa hát hoặc diễn, tôi nghĩ dù có ở vai trò diễn viên hay ca sĩ thì cũng đều là làm nghệ thuật, đều phục vụ khán giả. Thú thật tôi chưa từng qua trường lớp về diễn xuất, mọi thứ cứ tự nhiên đến với tôi, nên tôi cũng muốn đón nhận một cách tự nhiên nhất.
Dù lịch diễn của tôi khá dày nhưng tôi vẫn cố gắng sắp xếp thời gian để đầu tư cho MV ca nhạc. Tôi chọn cách phục vụ khán giả thường xuyên bằng những sản phẩm âm nhạc để mọi người còn nhớ đến tôi là ca sĩ Tú Tri.
Hiện tại, tôi đang bảo lưu việc học vì khi tham gia cuộc thi cũng là lúc mùa thi học kỳ đang diễn ra. Vì không thể phân bổ thời gian nên bắt buộc tôi chỉ được chọn một và đã phải tạm gác lại chuyện học.
Từng sống với 20 nghìn đồng trong 1 tuần thay vì chấp nhận yêu đại gia
Đi làm từ năm lớp 6, đi hát đám cưới hay làm nhiều việc để có tiền ăn học tôi cũng chưa từng than thân trách phận. Nhưng sau này lên Sài Gòn, một cô gái từ An Giang lên thành phố không người quen, không họ hàng, phải tự lo tiền học, tiền trọ, tiền sinh hoạt... tôi tủi thân vô cùng vì gia đình mình không thể lo được cho mình như chúng bạn.
Quá khứ cơ cực tôi luyện nên một cô gái mạnh mẽ như hiện tại.
Khoảng thời gian khó khăn bủa vây lấy tôi kéo dài gần 2 năm, lúc gặp người yêu, tôi vẫn đang sống trong cảnh thiếu thốn đủ điều.
Đã có lúc tiền sinh hoạt một tuần của tôi chỉ có 20 nghìn đồng, mỗi ngày chỉ dám ăn một cái bánh mì vì không có tiền. Thời điểm đó phần vì gia đình khó khăn, phần vì bố mẹ muốn tôi đi làm để ổn định cuộc sống thay vì tiếp tục đi học, nhưng tôi vẫn quyết lên Sài Gòn theo học đại học nên không có sự hỗ trợ nào.
Thật ra từ ngày còn ở quê, tôi đã được nhiều người có điều kiện tốt ngỏ lời. Đến khi lên thành phố cũng không ít đại gia sẵn sàng lo cho tôi có cuộc sống đủ đầy nhưng tôi đều nhất quyết từ chối. Không phải tôi “làm giá” hay sợ cái mác yêu đại gia, chỉ đơn giản là tôi không có tình cảm và không muốn “đổi đời” bằng cách “mua bán” cảm xúc của chính mình.
Tình yêu với đạo diễn sinh năm 1992- Thùy Dương (Yu Bin) chớm nở khi cô tình cờ đến casting phim do người yêu làm đạo diễn.
Tôi không phủ nhận người yêu chính là một “ngã rẽ” tươi sáng hơn cho cuộc đời tôi. Tuy nhiên đến bây giờ, tôi vẫn tự lập về tài chính, chồng có thể lo tích góp những khoản tiền lớn đển mua nhà, mua xe... nhưng tôi vẫn tự lo các khoản sinh hoạt của mình.
Nhiều người nói tôi “dựa dẫm” vào người yêu vì rõ ràng tôi đến với anh chỉ hai bàn tay trắng, nhưng thật sự từ khi yêu đến khi kết hôn, Yu Bin chỉ dạy tôi cách tạo ra thu nhập chứ không cho tôi thu nhập, động viên tinh thần và vạch ra hướng đi cho tôi chứ không “nâng đỡ” tôi như mọi người vẫn nghĩ.
Chưa từng nghĩ sẽ kết hôn ở tuổi 19
Quyết định mặc váy cưới khi mới 19 tuổi, Tú Tri từng khiến khán giả ngỡ ngàng.
Tôi chưa từng và cũng không có ý định sẽ kết hôn sớm như vậy. Mọi thứ đến một cách nhanh chóng và bất ngờ, cách đây vài tháng, bà nội chồng tôi ở nước ngoài về chơi, có gọi tôi sang nhà nói chuyện.
Chồng tôi nói vui với bà là “năm sau con cưới nội có về không” thì nội hỏi tại sao không cưới luôn bây giờ. Ngờ đâu câu nói đùa của bà lại là thật, chính bà nội là người chủ động liên lạc với gia đình tôi và hẹn 2 nhà gặp mặt.
Cặp đôi làm lễ đính hôn vào tháng 10/2018 với sự chúc phúc của hai bên gia đình.
Như đã từng chia sẻ, tôi và chồng đều may mắn khi có gia đình rất hiểu cho tình cảm của hai đứa. Lần đầu tiên dẫn chồng về nhà tôi cũng lo lắng lắm nhưng không ngờ từ bà ngoại đến bố mẹ đều rất thương anh và cũng không có ý kiến gì về chuyện giới tính của chúng tôi.
Mới đây, lễ "The vow" (lễ nguyện thề) cũng được diễn ra, cặp đôi đã truyền cảm hứng rất nhiều cho cộng đồng LGBT về một tình yêu thật.
Cuộc sống của tôi trước và sau khi kết hôn cũng không có nhiều thay đổi về nếp sinh hoạt. Chồng tôi là người biết quan tâm, chăm sóc và chia sẻ với tôi tất cả mọi chuyện.
Người ta thường nói lấy chồng ở tuổi này sẽ dễ hối hận về sau, nhưng tôi thấy mình được nhiều và không mất gì trong cuộc hôn nhân này. Từ khi làm vợ, tôi bớt con nít hơn, suy nghĩ chín chắn hơn và học được rất nhiều trong mối quan hệ này.
"Tình yêu thì không cần lý do, đủ chân thành, đủ cảm xúc thì có thử thách nào cũng sẽ vượt qua".
Theo Dân Việt
" alt="Nữ ca sĩ Việt có cuộc hôn nhân đồng tính khi mới 19 tuổi hiện sống ra sao?"/>Nữ ca sĩ Việt có cuộc hôn nhân đồng tính khi mới 19 tuổi hiện sống ra sao?
Chúng tôi đều đã 43 tuổi, liệu còn gặp nhau được mấy lần, nên hầu như ai cũng cố gắng hết sức để thu xếp đi họp lớp. Chúng tôi sinh ra và lớn lên ở thành phố Hòa Bình, cùng học lớp chuyên Anh. Sau khi tốt nghiệp đại học, đa phần các bạn sống và làm việc ở Hà Nội, còn một số bạn về Hòa Bình công tác. Vì thế, có lúc lớp tôi họp ở Hòa Bình, có lúc lại họp ở Hà Nội tùy thời điểm sao cho đông bạn tham gia được nhiều nhất.
Lần này, các bạn hẹn gặp nhau ở Hòa Bình vào mùng Bốn Tết. Khi đó, nhiều bạn đang bận về quê nội, ngoại chúc Tết nên không thể tham gia. Chỉ có năm bạn tới, trong đó có bốn bạn ở Hòa Bình thay mặt lớp tiếp người bạn từ phương xa trở về. Đến mùng Bảy Tết, chúng tôi họp lớp chính thức ở Hà Nội. Chúng tôi chọn nhà hàng có vị trí giữa để tất cả đi lại không ai bị quá xa, quán có giá bình dân để chi phí không quá cao, không gây áp lực cho một số bạn không có điều kiện kinh tế tốt.
Lần này tuy thời gian hẹn gặp nhau chỉ có mấy ngày nhưng đã có 21 bạn đến tham gia, trong đó có mấy bạn chưa về họp lớp bao giờ. Rời trường phổ thông, mỗi người có một lựa chọn riêng, học tập và làm việc ở các môi trường khác nhau, nên họp lớp là dịp để chúng tôi - những người bạn thời thanh xuân hoài niệm về chuyện cũ, chuyện trò về dự tính tương lai, sức khỏe, gia đình, những câu chuyện vui buồn của bản thân trong năm qua, tiếp thêm năng lượng, sức mạnh để cố gắng trong cuộc sống, gắn kết tình cảm giữa những người bạn một thời và hướng đến những điều tích cực trong tương lai...
Dường như không có khoảng cách hay sự ngại ngùng nào giữa chúng tôi. Họp lớp cũng là cách để gắn kết tình cảm bạn bè. Chúng tôi gặp để ngồi tâm sự với nhau về công việc, nỗi niềm trong cuộc sống. Ai thành công hơn mừng cho người đó, chia sẻ, động viên các bạn kém may mắn.
25 năm gặp lại, nhiều thành viên trong lớp đã rất thành đạt, có người giữ chức vụ cao, nhưng cũng có một số người vẫn còn lận đận. Có người trước đây học giỏi, nhưng ra đời vẫn gặp rất nhiều khó khăn. Ngược lại, có người học bình thường, nhưng lại thành công hơn, có cuộc sống tốt hơn. Nhưng chúng tôi đều không nhắc đến chuyện giàu - nghèo, thậm chí tôi không hề biết một số bạn đang làm công việc gì vì tôi nghĩ nó không quan trọng.
Mọi người lớp tôi cũng bảo, chức vụ cao, giàu có là ở nơi khác, còn khi về họp lớp, vẫn mãi là bạn bè của nhau. Chúng tôi luôn chơi với nhau bằng tình cảm chân thành, vô tư, không vụ lợi nên nhiều khi cũng chẳng hỏi bạn đang làm gì? Mấy bạn có chức vụ cao hoặc là doanh nhân thành đạt ở lớp tôi cũng đều rất khiêm tốn, không khoe khoang tài sản, không cậy có chức quyền, vẫn gọi chúng tôi là "mày, tao" như thời cấp ba. Vì thế, chúng tôi không có cảm giác xa cách.
Có bạn ở xa chia sẻ cuộc sống của bạn nơi đất khách quê người mà tất cả chúng tôi đều lặng đi, ứa nước mắt và cảm thấy mình vẫn còn quá may mắn. Rồi tất cả lại tự nhủ với lòng mình rằng, mình khổ đã là gì so với bạn đâu, cần cố gắng nhiều hơn, cần rèn luyện thêm bản lĩnh kiên cường giống bạn để mà sống với thái độ tích cực, lạc quan.
>> Họp lớp không cần veston váy áo cầu kỳ
Trong dịp này, lớp chúng tôi cũng có nhiều sự kiện cùng một lúc: tổ chức ăn uống tiếp đón cô bạn ở Mỹ và cô bạn ở TP HCM về họp lớp; đưa các bạn đi chơi; đi viếng đám ma bố một bạn ở lớp ở Ninh Bình, trong ba ngày liên tiếp. Có những bạn chỉ tham gia được một buổi nhưng cũng cũng có những bạn thu xếp tham gia được cả ba ngày. Dù ít hay nhiều thì nhìn chung các bạn lớp tôi đều rất nhiệt tình. Tôi thấy tự hào về tinh thần đoàn kết của các bạn, luôn yếu quý và trân trọng tình bạn này.
Họp lớp - nghe qua thì đơn giản vô cùng nhưng bàn sâu vào vấn đề thì chuyện có rất nhiều thứ. Họp lớp để mọi người xích lại gần nhau hơn, để tình cảm thêm gắn kết, để tri ân là điều đáng làm. Nhưng, không phải ai cũng thích đi họp lớp, bởi có rất nhiều những lý do khác nhau mà không phải ai cũng có thể giãi bày được. Vì nó liên quan đến nhiều vấn đề tế nhị mà chỉ những người trong cuộc mới hiểu.
Nhưng chúng tôi đều là những người hiểu rõ bản thân cần điều gì phù hợp với mình, cuộc sống mình như thế nào và khẳng định giá trị bản thân ra sao để tránh được những so sánh, hơn thua gây áp lực không đáng có. Chúng tôi luôn chăm chút buổi họp lớp dù không đủ tất cả các thành viên. Mọi người tụ họp về với nhau bằng sự chân tình, quý mến chứ không phải là dịp để ra vẻ, so đo hay phô trương.
Nhắc đến họp lớp, tôi biết không ít người phản đối. Họ cho rằng những buổi họp mặt này chỉ dành cho những người thành công khoe khoang, lên mặt, còn người không thành đạt thì tủi thân và tự ti. Sau 25 năm ra trường, chúng tôi đều trải qua thời gian dài lăn lộn ngoài xã hội, mỗi người là một câu chuyện riêng. Ai cũng có những bạn bè, mối quan hệ khác rất nhiều. Tuy nhiên, tôi luôn thấy vui khi hợp lớp với các bạn cấp ba. Ở đó, tuyệt nhiên không hề có những câu hỏi đã trở thành nỗi ám ảnh với nhiều người: năm nay thu nhập được bao nhiêu? Đã lên chức chưa? Tình trạng hôn nhân thế nào...? Đối với chúng tôi, sự tinh tế được thể hiện ở chỗ dù là hoàn cảnh nào thì mọi người đều bình đẳng.
Vậy họp lớp sao cho bạn vui mà người khác cũng vui? Từng tham gia nhiều lần họp lớp với các bạn học phổ thông, đại học, tôi cũng tự rút ra rất nhiều kinh nghiệm. Với tôi, nếu bạn may mắn có điều kiện tốt để chăm sóc bản thân, thì nên hiểu rằng ai cũng muốn có hình thức đẹp, chỉ là mỗi người một điều kiện khác nhau. Có người được chồng hay gia đình nhà chồng lo kinh tế, không phải bươn chải kiếm tiền nên có điều kiện làm đẹp, mua sắm hàng hiệu; có người làm mẹ đơn thân, một mình phải nuôi cả hai con nên cuộc sống chưa cho phép để ăn diện... Thế nhưng, những điều ấy không quan trọng.
Họp lớp chỉ nên hỏi nhau sức khỏe, chúc nhau may mắn và động viên nhau những lời chân thành, tuyệt đối không đặt câu hỏi về đời sống riêng tư của nhau. Hãy để những buổi họp mặt trở nên vui vẻ cùng nhau ăn bữa cơm, uống cốc cà phê, đừng làm tổn thương và khiến người khác khó chịu vì những lời nói vô tâm của bạn. Hãy luôn đặt mình vào vị trí, vào hoàn cảnh của người khác, đặc biệt là những bạn có xuất phát điểm thấp hoặc đang đi trên con đường thiếu sự thuận lợi và may mắn hơn mình.
" alt="Họp lớp không hỏi chuyện giàu nghèo, kết hôn"/>Nhận định, soi kèo Deportivo Binacional vs Cusco, 6h00 ngày 25/2: Sức mạnh tân binh
Để được bà chấp nhận tình yêu của mình, ông tìm mọi cách không cho bất cứ trai làng nào đến gần bà. Mặt khác, ông nhờ anh bà thưa chuyện với bố mẹ của bạn gái. Khi biết bố mẹ hai bên cùng là đội du kích ngày xưa, ông mạnh dạn sang nhà bà làm lễ dạm hỏi. Ý định của ông được hai gia đình chấp thuận.
Sau lễ ăn hỏi, ông đi chiến đấu biền biệt 2 năm liền. Vì không có tình yêu, một phần phải nghe nhiều lời bán tán "còn trẻ vậy mà lấy ông già", bà chỉ muốn từ bỏ hôn ước.
“Tôi viết thư cho ông ấy, xin hãy xem tôi như một đứa em gái. Nhưng ônh ấy hồi âm: “Dù em đi bốn bể phương trời, bằng giá nào anh cũng tìm đến em”, bà Phụng kể. Năm 1978, trở về từ chiến trận, ông sang nhà bạn gái đề nghị làm đám cưới. “Lúc đó tôi không muốn đồng ý, nhưng không dám cãi lại bố mẹ”, bà Phụng nói.
Đám cưới của hai ông bà diễn ra đơn sơ, bà khiến cả hội trường bật cười khi tiết lộ: “Tôi đưa cho ông ấy tiền mua quần mặc trong đám cưới, vậy mà ông ấy mang đi mua hoa trang trí phòng tân hôn hết”.
Sau đám cưới 3 ngày, ông phải tiếp tục lên đường chiến đấu ở Campuchia, rồi lại ra Bắc. Vì vậy 6 năm sau, vợ chồng họ mới sinh con con gái đầu lòng.
Cũng vì bận công việc, ông rất hiếm khi được ở bên vợ con. Mọi việc trong nhà từ chăm sóc con đến đối nội đối ngoại đều một tay bà lo lắng, vun vén.
Phải mất hơn 40 năm xa nhau, vợ chồng bà Phụng mới được ở bên nhau trọn vẹn. |
Bà Phụng kể, lúc mới lấy nhau, một năm ông về thăm nhà được vài ngày. Sau này, thời gian công tác kéo dài hơn, có thời điểm ông đi biền biệt tới khi con gái đầu được 1,5 tuổi ông mới về nhà. Đến nỗi, con gái không nhận ra bố.
Ngày bà sinh con thứ hai, ông chỉ ở nhà nửa tháng lại phải lên đường làm nhiệm vụ. Sau đó, ông nhận lệnh đi công tác nước ngoài. Từ đó, thời gian hai ông bà ở bên nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Chia sẻ về cảnh sống xa nhà, xa vợ con, ông Hùng rất trăn trở và sốt ruột nhưng không còn cách nào khác bởi nhiệm vụ phải được đặt lên trên hết. Trong khi đó, mọi thông tin phải tuyệt mật "sống để dạ, chết mang đi". Bản thân là Lữ đoàn trưởng nên ông luôn phải là tấm gương đi đầu trong đơn vị.
Bà Phụng chia sẻ, mấy chục năm sống xa chồng cũng có lúc bà thấy tủi thân, rơi nước mắt. |
Bà Phụng cho biết thêm vì ông đi biền biệt, ít khi ở nhà nên hai con thường bị bạn bè trêu chọc, bắt nạt là “không có bố”. Buồn tủi, các con bà thường về nhà thủ thỉ với mẹ. Lúc đó, bà Phụng chỉ biết khuyên: “Vì công việc, bố mới phải đi xa. Mẹ ở nhà sẽ lo cho các con tất cả. Mẹ con mình cùng cố gắng nhé”.
May mắn, hai con hiểu và thông cảm cho bố mẹ, lại chăm ngoan, học giỏi, yêu thương nhau. Điều này đã an ủi phần nào cảnh phải sống xa chồng của bà Phụng.
Bà Phụng thừa nhận, khoảng thời gian ông đi làm nhiệm vụ biền biệt, phải một mình chăm con cũng có lúc bà thấy cô đơn, rơi nước mắt. Nhưng cảm giác ấy nhanh qua, vì bà còn có hai con bên cạnh.
Sau bao năm công tác, hiện tại ông Hùng đã về hưu và sống chung với vợ con hơn 10 năm nay. Trước đây sống trong môi trường quân đội với các điều lệnh, kỉ cương nên khi về nhà, ông phải tập thích nghi với “cuộc sống mới”. Điều bà Phụng cảm thấy vui và hạnh phúc nhất là giờ đây gia đình đã được đoàn tụ.
Tú Anh
Ảnh: Chương trình cung cấp
Bố mẹ mất sớm, học đến lớp 5, ông Tuyển phải bỏ học để mưu sinh. Đến khi lập gia đình, ông mới có điều kiện thực hiện ước mơ theo đuổi con đường học vấn của mình.
" alt="Chuyện tình của vị đại tá đặc công và người vợ kém 10 tuổi"/>Nhiều năm qua, khối sản xuất bắt đầu vào ca lúc 7h30. Sau khi trừ 70 phút nghỉ ăn trưa và hai lần giải lao, tổng thời gian đứng chuyền trong ngày của công nhân là 7,3 giờ. Không chỉ được về sớm, mỗi tháng người lao động ở Juki được nghỉ hai ngày thứ 7. Do đó, tổng số giờ làm việc chính thức trong tuần không quá 44 giờ, ít hơn 4 giờ so với quy định.
Bộ Luật lao động 2019 quy định giờ làm việc bình thường của người lao động không quá 8 giờ mỗi ngày và 48 giờ mỗi tuần, tức mỗi tuần làm việc 6 ngày. Trong khi đó, giờ làm khu vực nhà nước 40 tiếng mỗi tuần, 8 tiếng mỗi ngày được điều chỉnh bởi Quyết định 188/1999 của Thủ tướng, tức mỗi tuần làm việc 5 ngày.
Cô vợ nghén đến 5 tháng, ăn gì cũng nôn, xơ xác tiêu điều, lại còn hay mất ngủ, nhiều đêm ngồi khóc khiến chồng sốt ruột, chỉ mong cho vợ được đến ngày sinh để đỡ vất vả.
Cuối cùng cũng tới ngày vợ trở dạ. Phần thu hút của câu chuyện được người chồng kể lại như sau:
Thấy νợ vừa bắt đầu đau khó chịu, em đã cuống cả lên:
- Vợ ơi νợ có sao không?
- Em đau quá, chắc sắp sinh rồi, anh lấy đồ mình vào viện đi.
Hai νợ ϲhồпɡ cuống cuồng lấy đồ thuê xe vào viện. Vợ em vật lộn nguyên 2 ngày mới sinh, nhìn vợ xơ xác tiêu điều. Đau đến tái mét, thậm chí bò dưới sàn nhà, cả ngày cô ấy không ăn được gì. Ăn vào còn bị nôn, lắm lúc thấy vợ sắp xỉu đến nơi rồi thực sự em thấy thương vô cùng. Đêm đó vẫn chưa đẻ, vợ không chợp mắt nổi. Mỗi lần cô ấy víu chặt lấy em kêu: "Ái trời ơi" là em lại khóc tu tu đến mức cả bệnh viện nhìn em.
- Vợ ơi vợ có làm sao không? Đau thế này thôi về đi, đừng đẻ nữa.
Vợ chẳng trả lời mà chỉ véo em một cái rõ đau làm em lại phải kêu lên: "Ối trời ơi…". Cả bệnh viện lại nhìn em… Em khóc nhiều tới mức mắt sưng húp, mẹ đẻ còn bắt em đi về không cho ở lại nữa nhưng em kiên quyết không về.
Gần đến chiều tối hôm sau thì νợ chính thức lên bàn đẻ. Cô ấy lên bàn đẻ, em đứng ngoài khóc tu tu, có bà đưa con gái đi đẻ bảo:
- Vợ đẻ mà khóc to hơn cả vợ thế chú, đàn ông con trai gì mà dễ xúc động thế.
- Cháu thương vợ lắm, đẻ đau thế này thì cháu nhất định không cho vợ cháu đẻ thêm nữa đâu.
- Chú nói thật hay đùa đấy.
- Cháu nói thật mà.
Sau 1 hồi vợ vật vã bên trong, em vật vã bên ngoài thì thằng con trai cũng chào đời. Vợ được đẩy ra ngoài em lao đến bên νợ luôn, mặt vợ em tái nhợt đi, tóc tai rũ rượi, mồ hôi đầm đìa. Thằng con thì được bà nội ẵm, em định nằm luôn bên cạnh để vỗ về cô ấy cho bớt đau thì mẹ em quát:
- Mày ra kia, chỗ này là của thằng Tún (tên con em do vợ đặt).
Cả phòng cười ầm lên, chỉ những ông chồng nào theo vợ đi đẻ, chứng kiến cảnh vợ đau từ đầu đến cuối mới hiểu νợ khổ nhường nào.
Bác sĩ dặn sau 6 tiếng thì νệ ѕіnh và thay bỉm cho νợ, em canh đúng giờ và làm theo. Cả thời gian ở viện, toàn em tranh làm νệ ѕіnh cho vợ hết chứ không để mẹ làm.
- Mắt mẹ kém, nhìn không rõ lại làm vợ con đau vết khâu đấy. Thôi mẹ để con làm cho, bà bế cái thằng ghê gớm kia đi không nó lại đạp νợ con đau.
Cả phòng sau sinh lại được phen tròn mắt rồi ôm bụng cười vì em. Em thấy có gì đáng cười đâu mà họ cứ cười cơ chứ. Hôm nay là νợ em sinh được tròn 1 tháng rồi, trộm vía về nhà thằng cu ngoan, không quấy mẹ mấy. Nó mà quấy nhiều làm νợ em khổ là kiểu gì sau này em cũng tính sổ với nó cho mà xem.
Một câu chuyện đáng yêu về tình cảm vợ chồng trẻ xứng đáng được nhiều người "thả tim". Một số ý kiến cho rằng trong khi vẫn còn nhiều anh chồng vô tâm không biết nghĩ cho vợ, không hiểu và thương vợ mang nặng đẻ đau, không chăm sóc chia sẻ đỡ đần vợ việc nhà, thì người chồng này quả là một trường hợp của "ông trời tạo ra cơn địa chấn, và anh là điểm nhấn".
"Ước có 10 chồng như thế", "Bà vợ sướng nhất năm là đây", "Đáng yêu thế, chồng đáng đồng tiền bát gạo", "Có anh chồng thế này, đẻ 10 đứa cũng được"… là những lời khen của cư dân mạng dành cho anh chồng.
Theo Dân Trí
Dính vào đàn bà như đang đùa với lửa, vua thì mất nước, nghiêng thành, tỷ phú cũng hóa ăn mày nhiều khi chỉ bởi hai chữ "đàn bà" mà ra.
" alt="Dân mạng trầm trồ với ông chồng 'xứng đáng được vợ đẻ cho 10 đứa'"/>Dân mạng trầm trồ với ông chồng 'xứng đáng được vợ đẻ cho 10 đứa'