Soi kèo phạt góc Everton vs Nottingham, 19h30 ngày 21/4

Giải trí 2025-03-29 03:40:54 7822
èophạtgócEvertonvsNottinghamhngàlịch sử bóng đá hôm nay   Linh Lê - 21/04/2024 00:54  Kèo phạt góc
本文地址:http://slot.tour-time.com/news/778c198580.html
版权声明

本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。

全站热门

Nhận định, soi kèo Ma


Hơn mười mấy phút sau, trước sự cầu nguyện thành kính của 30 người trên xe, rốt cuộc chiếc xe cũng đã dừng tại một bãi đất hình tam giác mà được gọi là trạm xe của Thị trấn Lâm Tuyền. Trên bãi đất tam giác ấy chia thành 4 con đường, đây là lần đầu tiên Diệp Phàm đến thị trấn Lâm Tuyền. Hắn đang ì ạch mang theo một chiếc ba lô với khuôn mặt ngơ ngác mà đứng trước bốn con đường hình chữa thập này, cũng không biết đường nào tới Ủy ban nhân dân thị trấn Lâm Tuyền

Bởi hôm nay là ngày đầu tiên hắn tới thị trấn Lâm Tuyền của huyện Ngư Dương này để nhận việc nên hắn không muốn để lại ấn tượng xấu cho ban lãnh đạo thị trấn. Nguồn truyện: Truyện FULL

Diệp Phàm vốn là người ở huyện Cổ Xuyên thuộc thành phố Mặc Hương tỉnh Nam Phúc. Cha mẹ hắn đều là những công chức nhà nước bình thường.

Diệp Phàm từ nhỏ vốn đã thông minh. Năm tuổi đã đi theo mẹ đến lớp tiểu học để chơi, cứ thế đùa nghịch mà cậu đã nhập học, chín tuổi thì tốt nghiệp tiểu học, mười lăm tuổi thi đỗ vào trường đại học Hải Giang - một trường luôn thuộc top10 trường đại học tốt nhất cả nước, năm nay mười chín tuổi thì đã tốt nghiệp, trải qua nhiều khó khăn trắc trở, Diệp Phàm đã thi đậu để vào làm nhân viên của thành phố Mặc Hương

Trước đó hắn nhận được thông báo là sẽ được phân công ở Thành phố Mặc Hương, nhưng sau đó không biết xảy ra chuyện gì mà nói khó bố trí công việc ở Thành phố Mặc Hương, đành phải phân công tới huyện Ngư Dương - một huyện nghèo khó nhất của cả thành phố. Người ta nói là vì ở đó có nền kinh tế quá mức lạc hậu, đã làm cho công cuộc xây dựng kinh tế của cả thành phố Mặc Hương bị trì trệ.

Thông qua nhiều cuộc thảo luận của ủy viên thường vụ Huyện ủy cùng với những cuộc kiểm chứng lặp đi lặp lại. Cuối cùng cũng đã đưa ra kết luận nguyên nhân hiện tại là do thiếu nhân tài. Vì thế huyện đã đề nghị lên ban lãnh đạo thành phố để điều động một số sinh viên tới nhận việc tại thành phố Mặc Hương lần này xuống huyện để trợ giúp, bởi vì sinh viên ra trường ở huyện Ngư Dương cũng có nhưng số sinh viên chịu về làm thì ít đến thê thảm.

Lúc ấy số sinh viên được bổ nhiệm cùng đợt đến Thành phố Mặc Hương cũng không ít nhưng một số đã có "tai mắt" thăm dò và sớm biết được tin tức nên đã mang quà cáp đi cửa sau, cứ thế ung dung bước qua, cuối cùng thì được "thần linh hộ mệnh" và được giữ lại ở thành phố Mặc Hương.

Nói ngay như Trương Kính bạn học của Diệp Phàm, người ta do có chỗ dựa vững chắc sau lưng nên trực tiếp được phân tại Ủy ban nhân dân thành phố Mặc Hương công tác.

Còn Diệp Phàm trong thời gian nghỉ hè thì lại ra bên ngoài chơi, cộng với "tai mắt" không linh hoạt và thêm một nguyên nhân nữa là ba mẹ hắn đều chỉ là những nhân viên làm công ăn lương bình thường. Nên kết quả là sau khi đi dạo chơi về thì nhận được thông báo là sẽ "được" công tác ở thị trấn Lâm Tuyền huyện Ngư Dương.

Dù gì năm nay hắn cũng mới 19 tuổi vẫn còn trẻ nên đi đâu cũng không sao cả, với lại huyện Ngư Dương cách huyện Cổ Xuyên nhà hắn cũng không xa, chỉ mất có hai tiếng đồng hồ là đến nơi vì thế nên hắn đi nhận việc ở huyện Ngư Dương trước, cầm thư giới thiệu trong tay loay hoay trên xe 1 hồi rốt cuộc cũng tới được thị trấn Lâm Tuyền vào 10 giờ sáng.

Ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một bên có bến xe hình bán nguyệt gồm 3 tầng, chính giữa có 1 đại sảnh hình như là nhà đợi xe thế là hắn bèn đi vào chỗ ấy.

Nhìn lướt qua một lượt, hiện ở trung tâm bến xe thị trấn Hương Mặc có một phụ nữ trung niên đang ngồi ở quầy tiếp tân. Theo phỏng đoán thì đó là nhân viên phục vụ của bến xe. Nhưng trên quầy lại bày đầy thuốc lá và một số đồ ăn vặt của trẻ nhỏ. Theo như suy đoán thì cái cô được gọi là nhân viên bán vé đang kiếm thêm thu nhập bên ngoài, tiện tay bày bán thêm thuốc lá rượu và thức ăn vặt …

- Cô ơi cho con một bao Tam Sa.

Diệp Phàm nói.

Lúc sáng khi đi bố hắn chẳng biết là kiếm đâu ra mấy bao Trung Hoa, nói hắn cầm lấy để mời lãnh đạo và đồng nghiệp mới quen. Bình thường loại thuốc lá Diệp Phàm thường hút là Tam Sa với giá 5 tệ 1 bao.

Sau khi tiện tay lấy 1 điếu ra châm lửa hắn thuận miệng hỏi:

- Cô ơi, Ủy ban nhân dân thị trấn đi đường nào ạ.

- À đi thẳng hướng phía trước, rẽ qua đường cong chữ S là thì thấy một cây cầu lớn Lâm Tuyền, cậu đứng trên cầu nhìn xuống sẽ thấy có một đám người đang vây quanh, chỗ ấy chính là Ủy ban nhân dân thị trấn.

Cô béo ấy lấy tay chỉ chỉ.

"Kì lạ, sao cô ấy lại biết trước cửa Ủy ban nhân dân thị trấn đang có một đám người vây quanh nhỉ, không lẽ có người vây đánh Ủy ban?"

Diệp Phàm tò mò nghĩ trong đầu rồi khoác chiếc ba lô to tướng lên vai cất bước thật nhanh Trên đường thưa thớt mở ra mười mấy cửa hàng, sau khi rẽ qua đường cong chữ S ấy thì đúng là nhìn thấy một cây cầu đá hình vòm dài hơn 100m.

Diệp Phàm bước nhanh tới đầu cầu, nhìn xuống dưới. Đúng là có một nhóm người đang đứng vây quanh một tòa nhà dài khoảng bảy, tám mươi mét, cao sáu tầng, toàn bộ bề ngoài được tráng bằng gạch men màu đỏ, cả đám người đều nhìn lên mái nhà nhưng không biết là đang nhìn cái gì. Diệp Phàm cũng nổi hứng thú đứng ở đầu cầu nhìn về hướng mái nhà nhưng, không có chuyện kỳ lạ gì xảy ra cả.

Thế là hắn quay lại đầu cầu bước xuống một loạt nấc thang đá đi tới chân cầu, không lâu sau là tới trước mặt đám đông ấy.

A! Thật đúng là không ít, hơn ngàn người giống như đang tham gia tiệc liên hoan, tất cả đều đang nhìn về phía mái nhà.

Diệp Phàm sau khi tiến sát lại gần cũng ngẩng đầu nhìn, lúc ấy việc đến nhận việc gần như bị quên lãng. Nhìn theo hướng ngón tay của một anh đang chỉ lên, rốt cuộc cũng nhìn thấy chỗ đặc biệt đó.

Trong lòng hắn bỗng cảm thấy sợ hãi, lúc này ở tầng bốn như có người đang bị treo sát vào chỗ cửa sổ, thấp thoáng còn có thể nhìn thấy một sợi dây có hoa văn như dây thắt lưng vậy đang thắt chặt cổ của người ấy.

- Anh bạn, người đó là ai vậy?

Diệp Phàm nhẹ giọng hỏi anh thanh niên mặc áo ngắn có hoa văn bên cạnh.

- Chủ tịch thị trấn, tự mình dùng cà vạt thắt cổ, mẹ nó! Chắc là tham ô sợ bị bắt nên trực tiếp thắt cổ luôn mà.

Người thanh niên mặc áo hoa kẻ sọc ấy " hừ " một tiếng nhổ đi điếu thuốc trên miệng rồi thuận miệng mắng một câu.

- Hả! Chủ tịch thị trấn.

Diệp Phàm thất thanh kêu lên một tiếng, tuy nhiên lúc này ánh mắt của mọi người đều tập trung về nơi chủ tịch thắt cổ nên không chú ý đến hắn.

-Không phải! Nghe nói là tranh cãi với người tình, uất quá nên thắt cổ luôn.

Lúc này một anh phản bác lại câu nói của anh thanh niên mặc áo hoa kẻ sọc.

">

Truyện Quan Thuật


">

CEO Apple lý giải nguyên nhân iPad hấp dẫn

Nhận định, soi kèo Algeria vs Mozambique, 4h00 ngày 26/3: Trái đắng

Siêu ổ cứng" bền bỉ của Buffalo. ">

“Siêu ổ cứng” Buffalo có mặt tại Việt Nam


Sau một ngày học , nó cảm thấy mọi người ở đây khá là khó gần , tuynhiên , thật may mắn , cô bạn ngồi cùng bàn với nó - Phạm Ngọc Châu lạikhá là xinh xắn và dễ gần , mới chỉ vài tiếng đồng hồ mà xem chừng tìnhbạn giữa 2 đứa gắn kết "dữ dội" lắm !

Sống xa nhà ai mà chẳng buồn chứ , nó cũng zậynhưng nó cũng được an ủi phần nào khi nghe bố mẹ nó bảo rằng đã thu xếpcho nó ở nhà cô Diệp - một người bạn thân của bố mẹ nó . Nghe nói chỗ đó khá đẹp và rộng rãi nên nó cũng khoái lắm. Nãy giờ nó đứng lan man ởtrước cổng trường cũng là vì đợi cô Diệp tới đón ... Hjx , sao cổ lâutới thế nhỉ ...???

Chợt.....

- My ! My ơi !!!!

Nó giật mình quay lại thì thấy một phụ nữ khoảng 35t trông khá là sang trọng bên chiếc xe hơi láng coóng .

- Sao ? Ko nhận ra cô hả ? Cô nè !!!

Nó mừng ra mặt :

- A ! Cô là cô Diệp đấy ạ !! Trời ơi , cô khác quá , cháu nhận ko ra !

- Cháu thì vẫn như xưa nhỉ ? Mái tóc ngắn ngắn còn nét mặt thì càng lớncàng giống mẹ đấy !!!! Thôi , cô cháu mình về nhà cô đi !!!

- Dạ vâng ạ ! - Nó mỉm cười rồi chợt méo xệch mặt đi ...

- Ơ ... sao vậy cháu ??? - Cô Diệp quan tâm hỏi.

Nó ái ngại :

- Đi xe ô tô ý ạ ????

Cô Diệp tròn mắt :

- Ừ , ô tô ! mà sao vậy cháu ..??

Nó gãi đầu ngượng nghịu đáp :

- Hjx...cháu bị say xe ạ !!!

- Thôi nào , lên xe đi cháu ! Biệt thự của cô gần đây lắm , đi vài phútlà tới ấy mà , bình thường mấy thằng con trai ở chỗ cô toàn đi bộ tớitrường thôi !!!

- Dạ vâng... - Nó mỉm cười miễn cưỡng bước lên xe.

- Hjhj ! Đừng rầu rĩ như vậy chứ cháu , tới nơi , cô đảm bảo cháu hếtrầu liền ! À , bật mí cho cháu nhé ... cháu sẽ được ở cùng bộ 3 hot ,warm , cold boy của trường cháu đấy - Cô Diệp cười nói.

- Vậy ạ ???? - Nó nói cho có lệ vậy thôi chứ nó ko mê trai đẹp cho lắm...

- Ừm , tuy nhiên...phải nói thật với cháu là biệt thự của cô là Biệt Thự Hoàng Tử , cháu biết biệt thự đó chứ ????

- Biệt...Thự...Hoàng...Tử ý ạ ...??? Sao nghe wen wen...ặc ..cô ơi ,đừng nói với cháu là nơi cháu ở ko có con gái chứ...???? - Nó méo mặthỏi.

- Ơ..ờ...đúng là vậy đó cháu...Cô thuyết phục mãi thì 3 đứa đó mới chịucho cháu tới ở cùng đó ... trước nay , cô cho nhiều đứa thuê nhưng chưađầy 3 ngày , đều phải đi hết , 3 cậu con trai lắm chiêu đó ko cho phépai tới ở cả ...cả gái cả trai , có nhiều cô cậu tới thuê ở được vài ngày thì vội trả phòng .. có đứa nhìn cứ như thân tàn ma dại ấy...

Nó gật gù :

- Cháu hiểu rồi.... Vậy là ... cháu sắp phải đối mặt với một thử tháchlớn ... nhưng cô yên tâm , cháu sẽ ko để cho họ đá cháu đi đâu !!!

Cô Diệp mỉm cười :

- Hjhj ! Thế thì tốt quá ! Cố lên nha cháu yêu !!!!

- Nhất định là thế rồi ạ !!! - Nó phì cười ..

Chợt...xe dừng lại tại một căn biệt thự lớn với dòng chữ : Prince Villa

- Cô ơi ... hình như cái tên này là được người ta đặt đúng ko ạ ...??? - Nó khẽ hỏi.

- Ừm , đúng rồi đó cháu , trước đây nó chỉ là một biệt thự bình thườngnhưng từ khi bộ ba này đến thuê thì được người ta đặt cho cái tên BiệtThự Hoàng Tử đó cháu ! Thôi , chúng ta vào !

- Dạ vâng ạ !- Nó ngoan ngoãn đáp rồi bước vào thì thấy 3 chàng trai cực kì....handsome đang ngồi tại phòng khách ...

Nó mỉm cười :

- Xin chào mọi người !!!

- Chào ! - Một cậu khẽ giơ tay lên nói.

Còn hai người còn lại thì làm ngơ như ko có sự hiện diện của nó..."xí , cái đồ làm cao đáng ghét !!!" - Nó nhủ thầm

Chợt , cô Diệp hỏi :

- Hành lí đâu rồi hả cháu ???

Đến lúc này nó mới giật mình :

- Chết rồi ! Cháu để ở khách sạn chưa lấy về ạ !!!

Một tên lầm bầm :

">

Truyện Biệt Thự Hoàng Tử

友情链接