Một hôm trên đường về nhà,ệnMaNữYêuNghiệclip bong da một mùi tanh bay ra từ trong nhà. Mở cửa ra, cô thấy cảnh tượng mà cả đời này cô không thể quên được đó chính là xác người nằm rải rác khắp nơi. Thi thể cha mẹ cô nằm im bất động. Cha cô khắp người đều là những vết thương do kiếm chém. Mẹ cô thân thể lõa lồ. Miệng trào máu. Trên mặt đất máu chảy lênh láng.
Cô không tin. Cô chỉ mới đi ra ngoài một lát.
“ Tại sao nhà cô lại xảy ra thảm kịch như vậy?”
Cô gào hét ôm thi thể của cha mẹ mình. Cô lay thân thể của cha và nói:
“ Cha, cha hãy tỉnh lại đi.”
Cô lại chạy đến lay thi thể của mẹ:
“ Mẹ, mẹ hãy tỉnh lại đi. Hai người đừng bỏ con lại. Làm ơn đừng bỏ con lại. Huhu.”
Tiếng khóc thét khiến mọi người tập trung lại xem.
Cô dùng áo ngoài bao bọc lại cơ thể của mẹ cô. Cô ôm thi thể khóc ba ngày ba đêm không chịu buông tay ra. Hàng xóm nhìn cũng cảm thấy xót xa khuyên can:
“Thiên Tuyết, con hãy chôn cất cha mẹ của mình đi. Để cho họ được yên nghỉ. Họ cũng không muốn nhìn thấy con như bây giờ đâu.”
Cô vẫn thẫn thờ. Mùi xác chết nồng nặc bốc lên. Cô vẫn ngồi im ở đó.