Nhận định, soi kèo Fiorentina vs Lecce, 2h45 ngày 1/3: Lấy lại vị thế

Kinh doanh 2025-03-02 21:25:11 94736
ậnđịnhsoikèoFiorentinavsLeccehngàyLấylạivịthếtrực tiếp giá vàng thế giới   Chiểu Sương - 28/02/2025 06:47  Ý
本文地址:http://slot.tour-time.com/news/86a396418.html
版权声明

本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。

全站热门

Nhận định, soi kèo Girona vs Celta Vigo, 20h00 ngày 1/3: Chưa thể ăn mừng

Thời phổ thông, có nhiều lúc tôi ngán mớ đời khi có đứa bạn hay thậm chí thầy giáo hỏi có phải cái bài toán về nhà tôi nhờ bố nên mới giải được, trong khi thực ra toàn bộ đời đi học của tôi chỉ có hai bài nhờ bố giải. Ngay cả khi tôi hỏi bố nên học toán hay tin học thì bố cũng bảo: “Bố tôn trọng mọi quyết định của con”.

Vậy mà trong thâm tâm tôi luôn nghĩ bố là người thầy dạy mình học văn dù rằng chỉ có một lần duy nhất bố can thiệp vào việc học văn của tôi.

{keywords}
Hai cha con GS Phan Đình Diệu - Phan Thị Hà Dương

Lần ấy tôi bị 4 điểm bài văn kiểm tra chất lượng đầu năm lớp 6. Trước đấy, mặc dù cứ thích đọc thơ và suốt ngày ôm truyện nhưng đi học thì tôi chỉ khoái môn toán nên cũng chẳng ghét bỏ hay yêu quý gì môn văn, có khi tôi được 9 điểm cao nhất hồi lớp 3 khi vô cùng xúc động làm bài văn về anh Lê Văn Tám, cũng có khi tôi làm lục bát ngang phè vào hồi lớp 5. Nói chung không có vấn đề gì nghiêm trọng.

Nhưng 4 điểm, lần đầu tiên dưới trung bình, là chuyện tày đình, và vì thế lần đầu tiên bố đọc bài văn của tôi. Tôi vẫn nhớ có một câu đề bài là “Hãy viết một câu văn hay, sử dụng biện pháp nhân cách hóa” và tôi đã chép nguyên xi một trong các câu mẫu của cô “những dãy nhà tường trắng mái đỏ của trường em trông như những chú lùn đội mũ đỏ”. 

Bố bảo tôi: “Bố không thấy câu văn này hay ở chỗ nào”. Tôi lý sự: “Nhưng chính cô cho bọn con học câu mẫu, bây giờ con chép lại thì cô lại trừ điểm”. Bố nhìn tôi rất nghiêm trang và hỏi: “Thế con có thấy những dãy nhà ở trường giống các chú lùn không?”. Tôi lí nhí: “Nhưng mà cô ...”. "Không, bố hỏi con cơ, con có thấy thế không?”. Tôi được dịp bùng ra: “Không ạ, con chẳng thấy giống gì cả, nhà thì dài dằng dặc, như cái hộp, chẳng biết sao cô lại cho như thế, chỉ tại cái nhân cách hóa thôi ạ!".

Lúc ấy bố nhìn tôi rất thẳng và bảo tôi: “Bố muốn con hiểu rằng con chỉ nên viết ra những gì mà con thực sự nghĩ là đúng.”

Còn tôi làm nũng bố: “Con chẳng biết thế nào là một câu văn hay cả”.  

Bố nói rằng sao bố thấy con suốt ngày đọc truyện mà bây giờ đến một câu văn hay cũng không biết, con đang đọc truyện gì vậy. Thật là xui xẻo cho tôi, cái thời đấy thì vớ được gì đọc nấy chứ có nhiều lựa chọn đâu (hồi ấy phải có người quen mới mua được truyện từ NXB mà). Nếu mà cách đấy mươi ngày, tôi đang đọc “Tôm Giôn- đứa trẻ vô thừa nhận” tập 1 (tập 2 và 3 phải cả năm sau mới được đọc) thì đã chẳng vấn đề gì, đằng này lúc ấy tôi lại đang một gối hai quyển dày cộm “Ghenny Ghéchac” và “Hoa hậu xứ Mường”. Bố không bằng lòng một chút nào, bố bảo rằng xưa nay bố để tôi tự do đọc sách nhưng vì bây giờ tôi không biết viết một câu văn nữa nên bố mới phải quan tâm đến việc này, và rằng hai cuốn này không phù hợp với tôi. Dù tôi đã năn nỉ bố là đang đúng đoạn hồi hộp và truyện sắp phải trả rồi nhưng bố kiên quyết không.

Rồi bố bảo: “Nếu con muốn biết thế nào là một câu văn hay thì con có thể đọc cuốn này”, và bố rút trên giá sách xuống một cuốn sách. Đến bây giờ tôi vẫn nhớ cảm giác khi cầm cuốn sách đó. Một cuốn sách khá mỏng, bìa được bọc bằng giấy nâu, kiểu giấy xi măng ngày xưa, ở gáy sách và ở bìa sách, phía chếch lên bên phải là những nét chữ in của bố, nét chữ mực màu đen: “GIÓ ĐẦU MÙA”. Màu sắc của bìa sách, cả việc cuốn sách được bọc và nét chữ của bố như chìm vào bìa mang đến cho tôi môt cảm giác trân trọng trang nghiêm và mênh mang.

Tôi vẫn nhớ hai truyện đầu tiên là “Nhà mẹ Lê” và “Hai đứa trẻ”, chỉ có điều tôi không nhớ là truyện nào trước truyện nào sau (có lần tôi tranh luận với một bạn, tôi nói “Nhà mẹ Lê mình nhớ rõ ràng” còn nó bảo “Hai đứa trẻ không thể sai được”, cuối cùng cùng với thời gian thì ý kiến của nó hòa vào với tôi đến nỗi bây giờ tôi mới chẳng còn nhớ gì thế này).

Sau này, theo trí nhớ của tôi, tôi đã luôn tự viết các bài văn mà chẳng bao giờ chép lại từ đâu cả, và có vẻ là tôi còn rất tự tin nữa cơ.

Sau Thạch Lam, tôi quá háo hức, và đã quét sạch cả một ngăn giá sách của bố, đầu tiên là mấy tập tuyển tập Nam Cao, tôi thấy buồn quá và cũng nhiều chuyện không hiểu được, rồi thích nhất là hai (hay ba) tập Nguyễn Công Hoan, văn ông rất sinh động, nhiều đối thoại; rồi Thế Lữ. Thế Lữ cả thơ và văn chỉ một quyển, rất dày. Phần đầu là thơ, mở đầu bằng “Nhớ rừng”, phần sau là văn. Tôi kể cho bố nghe tôi khoái chí thế nào khi đọc “Những nét chữ” và “Vàng và máu”, bố bảo hồi sinh viên bố cũng rất thích đọc truyện trinh thám của Thế Lữ. Bố mẹ và cả nhà rất thích nghe tôi đọc “Nhớ rừng”, tôi bé con mà rất thích đọc hùng tráng, còn bố thích đọc “Tiếng trúc tuyệt vời”, tôi vẫn nhớ những lúc bố đọc:

“Cô em đứng bên hồ

nghiêng tựa mình cây, dáng thẩn thơ

Chừng cô tưởng đến ngày vui sẽ mất,

mà sắc đẹp rỡ ràng rồi sẽ tắt

Cho nên khi cô nghe tiếng trúc tuyệt vời

Thổn thức với lòng cô thổn thức

Man mác với lòng cô man mác

Cô để tâm hồn tê tái bâng khuâng ..."

Và bố hỏi tôi có biết vì sao lại gọi là “cô em” mà không phải là “cô” hay “em” không, nhưng hình như bố không trả lời. Sau này, khi đọc Thi nhân Việt Nam tôi có thấy Hoài Thanh bình chữ này.

Ngày ấy, đi đâu bố cũng xách tôi theo, tôi đi gặp những ông Moi Sép, cô Linđa, tôi lên Đồi Thông, tôi đến Nghĩa Đô.

Hồi tôi mới ở Pháp về Viện Toán làm việc, có lần tôi đang đứng ở bảng thông báo đọc linh tinh thì bỗng nghe: “Em có phải là Hà Dương không, sao em lại ở đây, trông em chẳng khác cái hồi 9 tuổi hay lên Viện đọc thơ gì cả”. Tôi buồn cười quá, vì tôi nghĩ là mình rất khác, thậm chí khác với vài tháng trước đó. Và mặc dù tất nhiên là tôi chẳng nhớ ra anh ấy là ai nhưng tôi vẫn được tặng một bó hoa bất tử đang bày trong phòng làm việc của anh ấy. Bó hoa ấy tôi vẫn để trong phòng làm việc của mình (hơi bụi một tí) như kỷ niệm về một thời 9 tuổi hay lẽo đẽo theo chân bố mẹ.

Một chấm sao không ngủ cuối thiên hà

Ngày trước, những năm 80, những năm cuối cấp một và cấp hai của tôi, nhà tôi ở khu Đồng Xa, bố tôi có rất nhiều bạn bè đến chơi. Chủ nhật nào phòng khách nhà tôi cũng có bạn của bố tôi, những bạn học cũ, bạn toán, bạn văn; những người bạn mới, có những người vì một bài viết của bố tôi mà đã đến rất nhiều chủ nhật và đã trở nên thân thiết.

{keywords}
GS Phan Đình Diệu và người thân

Tôi vẫn nhớ chiều chủ nhật ấy, trong phòng khách nhà tôi có bố mẹ tôi, có cậu Cương (PGS. Văn Như Cương), có bác Đoàn Quỳnh, bác Hoàng Xuân Sính, có lẽ có cả bác Hà Văn Tấn nữa, và các bác khác. Bố tôi nói: "Mình có tập thơ này hay lắm, của Việt Phương”. Và bố tôi giới thiệu với mọi người một tập bản thảo chép tay của bác Việt Phương, nét bút mực trên nền giấy hơi ngà sẫm màu, các chữ đầu dòng đều không viết hoa, và tên bài thơ nào cũng chỉ là một chữ. Tập thơ ấy không phổ biến và bác đã cho bố mượn.

Bố tôi đọc cho các bạn mình nghe một số bài. Tôi vẫn nhớ không khí của buổi chiều ấy, niềm hứng khởi và sự tâm đắc của bố và các bạn. Theo trí nhớ của tôi thì nhiều bài thơ mang tính trí tuệ và mọi người đã thán phục vì những tứ thơ độc đáo và sâu cay, có những tứ thơ làm mọi người bật lên như một sự khám phá. Nhưng bài thơ mà tôi thích nhất là một bài thơ tình cảm, với một cái tên thật lạ: màu. Tôi vẫn nhớ giọng đọc thơ của bố khi đó, tách khỏi giọng đọc có phần nhấn nhá, đôi khi hơi hài hước và có khi nhấn giọng lúc trước, bài thơ này bố tôi đọc rất tình cảm.

Đến bây giờ tôi vẫn như đang nghe thấy giọng đọc trầm ấm, trìu mến và tình cảm của bố tôi.

em cứ là những tinh mơ tê tái rét

phanh cổ áo ra cho gió siết vào da

em cứ là cơn giông đầu mùa

đi đầu trần đón dòng mưa xối xả

em cứ là cái khoảng cách chập chờn sương phủ

suốt một đời anh vất vả vượt qua

em cứ là giữa mịt mùng vô định

một chấm sao không ngủ cuối thiên hà  

Những tối sau đó, bố tôi còn đọc cho mấy mẹ con nghe, có những bài bố cho tôi đọc nữa. Chỉ hơn một tuần thôi, rồi bố tôi đã trả lại tập bản thảo cho bác Việt Phương. Nhưng bài thơ đã in vào trong trí não tôi.

Sau này, sau những năm 1990, khi nhà tôi đã chuyển, khi những cuộc cách mạng đã nở bừng trên thế giới, khi những biến cố lớn đã đến với biết bao người bạn thân thiết của bố tôi, người ta đã nhắc nhiều hơn đến những bài thơ của bác. Và mãi về sau, khi tập thơ “Cửa đã mở" của bác Việt Phương được in, tôi đã tìm mua, mong nhìn lại những bài thơ hồi bé tôi đã được nghe bố đọc. Tôi tìm thấy những bài như bài “Thịt":

Chị mười ba ý tứ nết na

Cuối bữa cơm gắp rụt rè một miếng

(Ngày trước, khi bố tôi đọc bài này, mẹ tôi hay bảo giống chị tôi, lúc nào cũng nhường nhịn cả nhà).

Có nhiều bài nữa, nhưng tôi không tìm thấy bài thơ trong tâm trí tôi. Và vì thế, có những khi tôi cứ thưởng cho mình cái ý nghĩ rằng chỉ có bố tôi và tôi nhớ bài thơ ấy thôi.

Đến bây giờ tôi vẫn chưa hiểu rõ hết nghĩa của tên bài thơ, nhưng rất nhiều những sáng tinh mơ khi tiết thu đã hết và những làn gió sớm mùa đông siết buốt da, tôi lại phóng trên đường phố Hà Nội, lại bỏ khăn quàng cổ để cảm nhận câu thơ.

Đến bây giờ, khi viết những dòng này, tôi chợt nhận ra vì sao việc đọc một bài thơ đối với tôi có ý nghĩa thiêng liêng đến thế. Tôi đã chịu ảnh hưởng của bố, đã luôn nâng niu từng bài thơ, nâng niu từng giây phút mình đọc thơ. Tôi đã luôn chịu ảnh hưởng của bố, từ ngày bé thơ cho đến sau này, và mãi mãi.

"Và nếu như nhà thơ viết một bài thơ không chỉ bằng một phút giây tỏa sáng mà bằng một phút giây tỏa sáng cộng với cả cuộc đời mình; thì người đọc thơ đọc một bài thơ không chỉ bằng một đêm xuân khi hình như mưa lất phất bay mà bằng một đêm xuân mưa lất phất bay cộng với cả cuộc đời mình...".

Phan Thị Hà Dương

Bài thơ theo suốt cuộc đời nhà toán học Phan Thị Hà Dương

Bài thơ theo suốt cuộc đời nhà toán học Phan Thị Hà Dương

"... Nhưng tôi nhớ, chẳng bao giờ tôi có thể quên, bài thơ đầu tiên mà tôi tự cầm sách đọc, đọc và yêu thích, đọc và ghi nhớ, đọc và mang theo suốt cuộc đời. Đó là "Buổi sơ khai"...."

">

GS Phan Đình Diệu dạy con

Soi kèo góc Bournemouth vs Wolves, 22h00 ngày 1/3

Đêm giao thừa, thay vì cùng bố mẹ đi ra đình, chùa rồi “đếm ngược” thời gian chào đón năm mới, Cẩm Mai Lan ở lại ký túc xá, bật laptop xem chương trình chào xuân. Đây là lần đầu tiên nữ sinh năm 2 đón cái Tết xa nhà, trong một hoàn cảnh đặc biệt.

“Chí Linh, Hải Dương bỗng chốc trở thành “tâm dịch”, vì thế em không thể trở về nhà. Bao kế hoạch đón Tết cùng gia đình cuối cùng đều không thể thực hiện”.

Một mình ở lại trong phòng ký túc xá, dù cảm thấy tủi thân, nhưng nữ sinh Hải Dương đã tự tìm cách tạo ra niềm vui cho mình.

“Chiều 30, em vừa mở nhạc xuân, vừa dọn dẹp phòng sạch sẽ để có thêm không khí Tết. Sau khi xem xong Táo Quân, em gọi điện về chúc mừng năm mới bố mẹ và bà nội để mọi người ở nhà an tâm hơn, bớt lo lắng cho mình”.

Ký túc xá Trường ĐH Giao thông Vận tải vắng lặng trong đêm giao thừa

Chuẩn bị chút bánh kẹo và mứt Tết, Cẩm Lan chụp một tấm hình, đăng một dòng trạng thái trên mạng xã hội về một năm đã đi qua. Cô cho rằng, những trải nghiệm lần này sẽ khiến bản thân trưởng thành và biết quan tâm tới gia đình nhiều hơn.

Nam sinh đón Tết ở nơi làm thêm

Giống như Lan, Nguyễn Đức Sơn, sinh viên lớp Chất lượng cao Máy tính và Khoa học thông tin, Trường ĐH Khoa học Tự nhiên, ĐH Quốc gia Hà Nội cũng không thể về quê ăn Tết. Năm nay, cậu phải đón giao thừa tại nơi làm thêm. Công việc bảo vệ suốt 12 tiếng mỗi ngày, từ 7 giờ tối đến 7 giờ sáng hôm sau khiến Sơn không còn thời gian buồn hay tủi thân khi phải đón Tết xa nhà.

“Quê em ở Chí Linh, Hải Dương. Vì dịch nên bố mẹ khuyên em ở lại để đảm bảo an toàn. Ai cũng vậy, cứ đi đâu xa, không được ở nhà dịp Tết là lại thấy nhớ nhà. Vì thế, trong suốt hơn 10 ngày nghỉ Tết, em quyết định đi làm thêm để không còn thời gian nhớ quê.

Buổi tối đi làm thêm, tới sáng em về tắm rửa và ngủ. Sau vài ngày, em đã dần quen với nhịp làm việc này”, Sơn chia sẻ.

{keywords}

Bữa cơm tất niên do Ngọc Lan tự tay chuẩn bị 

Dù phải đón Tết xa nhà nhưng Nguyễn Thị Ngọc Lan, sinh viên ngành Hóa học, Trường ĐH Khoa học Tự nhiên “bớt buồn hơn” khi có người bạn cùng phòng cũng ở lại Hà Nội đón Tết. Ngày 30, cả hai rủ nhau chuẩn bị vài món ăn quen thuộc, có thêm xôi đỗ và bánh chưng để bữa cơm tất niên thêm trọn vẹn.

“Năm đầu tiên đón Tết xa nhà vì Covid-19, mọi thứ với chúng em đều rất lạ lẫm. Xem xong Táo Quân, mỗi đứa một góc gọi điện về nhà mà mắt cứ rưng rưng. Mọi năm Tết đến đều được bố mẹ chuẩn bị cho, tụi em không cần phải lo lắng điều gì. Năm nay, cả hai phải tự tay chuẩn bị mọi thứ, dù đạm bạc, nhưng phần nào cũng có hương vị Tết”.

Lan cho biết, niềm động viên lớn nhất trong dịp Tết là nhận được sự quan tâm của thầy cô và ban quản lý ký túc xá. 

Sinh viên Lào ăn Tết Việt

Dịp Tết này, Chanthalath Phennapha, sinh viên Lào, K18, Trường ĐH Sư phạm Kỹ thuật TP.HCM không trở về nước mà quyết định ở lại Việt Nam ăn Tết.

Có 3 năm sinh sống và học tập tại Việt Nam nhưng đây là lần đầu tiên Phennapha ở lại đây dịp này. Phòng ký túc xá của Phennapha có 8 người, trong đó có 6 bạn người Lào.  

“Trước đây, em không biết ăn Tết Việt Nam là như thế nào. Nhưng dịp Tết, đa số các bạn đều về quê khiến ký túc xá trở nên vắng vẻ”, Phennapha kể.

Tuy nhiên, Phennapha cho rằng, ban quản lý ký túc xá và nhà trường rất quan tâm tới sinh viên. Cậu cũng cảm thấy bớt buồn hơn khi được tham gia chương trình sinh viên đón Tết xa nhà và được phát thức ăn đủ cho suốt những ngày Tết.

“Em được ăn những món ăn truyền thống của Việt Nam như bánh Tét, củ kiệu. Đây đều là những món em rất yêu thích”, Phennapha nói.

Đêm giao thừa năm nay, Phennapha cùng một người bạn Việt Nam trong ký túc xá rủ nhau xem chương trình Táo quân và “đếm ngược” thời gian bước sang năm mới.

{keywords}

{keywords}

Ban quản lý ký túc xá chúc Tết và tặng lì xì cho sinh viên trong dịp Tết.

Theo ông Hồ Thành Công, Giám đốc ban quản lý Ký túc xá Trường ĐH Sư phạm Kỹ thuật TP.HCM, dịp Tết này có khoảng 30 sinh viên đăng ký ở lại ký túc xá của trường. Trong số đó, có 18 sinh viên là những du học sinh Lào không thể trở về nước. Ngoài ra, có một số sinh viên năm cuối ở lại làm đồ án tốt nghiệp, một số sinh viên do hoàn cảnh khó khăn nên ở lại, hoặc do gia đình sống ở vùng có dịch Covid-19.

Thúy Nga – Lê Huyền

Giao thừa lặng lẽ ở khu cách ly 138 học sinh tiểu học ở Hải Dương

Giao thừa lặng lẽ ở khu cách ly 138 học sinh tiểu học ở Hải Dương

Vì nhiều lý do, các hoạt động trong đêm giao thừa ở khu cách ly Trường THCS Sao Đỏ và Trường Tiểu học Xuân Phương đã không diễn ra. 

">

Giao thừa của sinh viên đón Tết xa nhà

友情链接