Kinh doanh

Truyện Độc Chiếm Em, Để Em Trạch

字号+ 作者:NEWS 来源:Ngoại Hạng Anh 2025-04-26 22:00:32 我要评论(0)

Editor: Hàn Phong______________Du Dữu đang cố gắng chăm chỉ cho những năm sau năm 20 tuổi,ệnĐộcChiếmligue phápligue pháp、、

Editor: Hàn Phong

______________

Du Dữu đang cố gắng chăm chỉ cho những năm sau năm 20 tuổi,ệnĐộcChiếmEmĐểEmTrạligue pháp cuối cùng từ bỏ.

Tựa như một thiếu niên cuối cùng đã tìm được bản thân, mang đầy nhớ mong cùng ước mơ, hướng đến cuộc sống trạch ngọt ngào…

Kết quả còn chưa kịp nếm sự ngọt ngào của việc trạch, ngoẻo rồi.

Nguyên nhân: Quá sức mà chết.

Sau khi chết Du Dữu không cam lòng, hồn phách không tiêu tán, được hệ thống 451 vừa ý thu về, trở thành kí chủ, cho cậu một cơ hội thực hiện nguyện vọng, sống lại một đời.

Điều kiện là: cậu phải hoàn thành nhiệm vụ cảm hóa mà hệ thống sắp xếp.

Du Dữu nghe xong, nghĩ thầm cái này khó à nha, mình là một người bình thường, không phải lão hòa thượng cũng chẳng phải cha xứ lại càng không phải thánh mẫu, hỏi lại “Cảm hóa ai? Cảm hóa như nào?”

Hệ thống 451: “Nam chính yandere* trong một bộ truyện thuần ái, cậu phải yêu hắn, nghe theo hắn, từng bước từng bước cảm hóa…”

(*yandere: là từ tiếng Nhật, được ghép từ 2 từ Yanderu (病んでる) nghĩa là điên loạn và từ Deredere (デレデレ) nghĩa là yêu. Đây là một thuật ngữ trong truyện tranh (manga), phim hoạt hình (anime) của Nhật dùng để chỉ tính cách của nhân vật nữ có tình yêu dành cho người mình yêu quá lớn, không có sự kiểm soát và dần biến chất. – theo nghialagi.vn)

Du Dữu: “Chờ chút, nam chính gì cơ?”

Hệ thống 451: “Nam chính yandere. Chính là kiểu bình thường có lòng chiếm hữu rất mạnh, rất dịu dàng rất quan tâm nhưng sẽ giam giữ cậu, không cho đi đâu cả, không cho gặp ai; chỉ cho phép cậu tốt với mình hắn ta, không thì sẽ hắc hóa, lực sát thương bỗng nhiên tăng mạnh,…”

Du Dữu thốt ra một câu cmn*, trực tiếp cướp lời “Tui đồng ý!”

(*cmn: nguyên văn ngọa tào ‘卧槽’, nhưng mình thấy câu cửa miệng dân mình hay là con mẹ nó ‘cmn’ nên dùng)

Chẳng phải mỗi ngày không ra khỏi cửa sao?

Còn không cần gặp ai?

Không thiếu ăn không thiếu mặc không thiếu tiền, mỗi ngày chỉ cần trạch trong nhà, muốn làm gì thì làm?

Mặc dù biến thái, nhưng điều tên biến thái này muốn chuẩn xác là cuộc sống cậu ước mơ trước khi đột tử đó!

Còn có cuộc sống nào thấm nhuần hạnh phúc hơn sao? Không có!

Dường như thấy người này đang hiểu nhầm, hệ thống nhấn mạnh lại một lần nữa “Nhiệm vụ của cậu là phải cảm hóa hắn, thay đổi hắn. Để hắn ta từ một người siêu cấp đại biến thái thành một người đàn ông ấm áp bình thường. Cậu chắc chắn nhận nhiệm vụ à?”

Du Dữu cực kì khí phách vỗ ngực “Tất nhiên chắc chắn rồi. Tui đổi ý thì chính là heo!”

“Ầy, thế… chúc cậu thành công?” 451 cảm giác mông lung mà nói câu kết thúc, cảm thấy mình chuẩn bị bài thuyết phục dài như một bài tiểu luận đúng là vẽ chuyện “Bây giờ bắt đầu xuyên qua… mời kí chủ chú ý kiểm tra và nhận ký ức liên quan cùng kịch bản.”

Du Dữu gật đầu, vui vẻ như một học sinh tiểu học chuẩn bị được đi du xuân, khiến hệ thống lại nghi ngờ về mức độ đáng tin của kí chủ.

Như lời hệ thống thì cậu phải xuyên vào một bộ truyện cẩu huyết, thân phận là sinh viên mười tám tuổi, giới tính nam. Là một người trẻ tuổi, đẹp trai, có sức sống, nhân duyên tốt, cực kì mê người, là nhân vật thụ chính của bộ truyện này.

Mà người cần cậu cứu vớt, cảm hóa, lúc đầu áo mũ chỉnh tề lúc sau hóa cầm thú biến thái công, là nhân vật công chính. Đầu truyện là một vị tổng giám đốc thần bí giúp đỡ tiểu thụ đi học.

Dùng lời của hệ thống thì Du Dữu cùng nhân vật thụ chính trùng tên họ, có duyên phận với nhau, kiểm tra độ phù hợp của linh hồn cao đến 99%, chắc chắn là kí chủ thích hợp nhất.

Mà thần bí tổng giám đốc, tên Thương Am, từ trung học đã bắt đầu giúp đỡ giấu tên cho cô nhi Du Dữu đang học tiểu học. Đến tận khi Du Dữu thuận lợi lên đến Đại học, hai người chỉ có gửi thư qua lại.

Trong thư, Du Dữu luôn luôn gọi hắn là chú, trước khi gặp mặt đều đơn phương cho rằng chú Thương là một người đàn ông nhiều hơn mình ít nhất 20 tuổi. Trước khi thi đại học còn cực kì hiểu chuyện viết trong thư là sau khi lớn lên sẽ kiếm rất nhiều tiền, để cho chú Thương dưỡng lão.

Thương Am cũng không cố ý làm rõ tuổi của mình, nói ra thực tế rằng mình lớn hơn cậu có vài tuổi. Trong suy nghĩ của hắn, Du Dữu mới mười mấy tuổi đang thiếu thốn tình thân cũng như tình thương của cha, đang thời điểm cần cảm giác an toàn, có một trưởng bối để nói ra lời trong lòng cũng là chuyện tốt.

Kịch bản bắt đầu, Du Dữu vừa vào đại học, sau khi hoàn thành huấn luyện quân sự đã nhận được một món quà thành niên từ Thương Am: một cái smartphone.

Điện thoại không phải hãng đắt tiền, cũng không phải kiểu dáng mới nhất, thời thượng nhất; nhưng cũng không keo kiệt, lạc hậu mà là loại smartphone như những bạn học bình thường sẽ có.

Du Dữu cực kì vui mừng, tiếp tục lật hộp quà thì phát hiện bên trong có một tờ giấy, ghi lại số điện thoại của chú Thương. Cậu cực kì vui, cầm điện thoại lên gọi qua nói cảm ơn, còn nói mình sẽ giành được học bổng để giảm gánh nặng cho chú.

Cái tên Du Dữu viết trên giấy thì không sao, đến lúc gọi ra miệng thì sẽ có cảm giác như đang gọi nhũ danh, biệt danh vậy. Lại còn được phát ra từ miệng Thương Am với giọng trầm trầm, càng như là ai đó đang kề bên tai nói nhỏ, mang theo chút cảm giác cưng chiều như có như không.

Bấy giờ Thương Am, trong lúc học cũng có nhảy cấp, vừa tốt nghiệp xong, bắt đầu chuyên tâm lập nghiệp.

1.本站遵循行业规范,任何转载的稿件都会明确标注作者和来源;2.本站的原创文章,请转载时务必注明文章作者和来源,不尊重原创的行为我们将追究责任;3.作者投稿可能会经我们编辑修改或补充。

相关文章
网友点评
精彩导读

"21 năm cuộc đời tôi chưa gặp ai cùng họ với mình mà không phải huyết thống", bài viết ngắn gọn thu hút hơn 22.000 lượt thích và hàng chục nghìn bình luận hưởng ứng. 

Khoa cho biết từ nhỏ đã ý thức được khác biệt trong họ tên của mình so với bạn bè và những người xung quanh. Cậu nhiều lần thắc mắc với bố mẹ: "Tại sao gia đình không mang những họ phổ biến như Nguyễn, Lê, Trần…?", nhưng ông Khưu Hoài Nam (bố Khoa) khi đó chỉ bảo "họ đã sinh ra sao thì để như vậy".

Năm Khoa lên lớp 3, ông Nam bắt đầu giải thích cho con trai hiểu rõ hơn về họ "Khưu" - được cho là có nguồn gốc từ Trung Quốc. Trong gia đình, ngoài bố và Khoa, còn có em trai là Khưu Minh Khôi. 

"Họ Khưu là một trong những dòng họ ít phổ biến ở Việt Nam nên gây ấn tượng mạnh với mọi người", Khoa nói, chia sẻ thêm rằng, nhiều người bạn lâu năm không gặp nhưng vẫn nhớ đến cậu chỉ vì họ "Khưu".

Chàng trai TPHCM mang họ độc lạ, 21 năm cuộc đời chưa gặp người nào trùng - 1

Khưu Minh Khoa - chàng trai tự tin "flex" họ tên độc của mình (Ảnh: Nhân vật cung cấp).

Do từ "Khưu" khó phát âm, đa số tên hay biệt danh của Khoa đều xoay quanh họ hiếm này. Một trong số đó là "Hươu". Khoa kể trong lần ra Hà Nội, do âm "ưu" bị phát âm thành "iu" nên nhiều người gọi cậu là "Khiu", thậm chí đọc lệch thành "Hươu". Từ đó, cậu có một họ tên mới là... "Hươu". 

Ngoài họ đặc biệt, cái tên Minh Khoa cũng mang nhiều ý nghĩa. Tên đệm "Minh" được lấy từ tên đệm của người mẹ, thể hiện sự liên kết giữa mẹ và con trai. 

"Khi đặt tên, mẹ nhớ đến người bạn thân tên Minh Khoa học rất giỏi, quyết định đặt tên Khoa cho tôi. Bà hy vọng sau này tôi học giỏi và thành đạt trong sự nghiệp", Khoa tâm sự.

Do mang họ tên đặc biệt, đôi khi Khoa bị trêu chọc, như hồi Tiểu học bị bạn bè gọi là "Ngưu Ma Vương". Chàng trai từng cảm thấy tự ti, mặc cảm vì quá khác biệt, nhưng khi trưởng thành, cậu thay đổi suy nghĩ, tự hào về bản thân và nhận ra chính sự khác biệt ấy "giúp mọi người nhớ đến mình lâu hơn".

Chàng trai TPHCM mang họ độc lạ, 21 năm cuộc đời chưa gặp người nào trùng - 2

Khoa "flex" họ đặc biệt trong một hội nhóm, nói đùa "tìm thấy nhiều anh chị em thất lạc" (Ảnh chụp màn hình).

Ngoại trừ họ hàng và một nghệ sĩ nổi tiếng, Khoa cho hay "chưa từng gặp ai cùng họ mà khác huyết thống bao giờ". Cậu nghĩ cách thử đăng bài trên hội nhóm mạng xã hội để tìm những người cùng họ và thỏa mãn sự tò mò. 

"Tôi thật sự bất ngờ khi bài đăng được nhiều người đón nhận và quan tâm", Khoa nhớ lại, nói đùa "đã tìm thấy nhiều anh chị em thất lạc", như có người sống tại vùng Đồng bằng sông Cửu Long, có người là thạc sĩ, giảng viên đại học, nhà sản xuất âm nhạc khá có tiếng,...

"Điều này đã giúp tôi tin rằng vẫn có những họ Khưu xung quanh mình. Tôi tự hào dòng họ có nhiều người tài giỏi, chính là động lực để bản thân cố gắng đạt được những mục tiêu nhất định trong cuộc sống", Khoa cười, nói.

Theo Dân Trí

Chuyện ở khu đất dữ Sài Gòn xưa: Người đẹp vào quán bar, nhóm trai chờ đầu hẻm

Chuyện ở khu đất dữ Sài Gòn xưa: Người đẹp vào quán bar, nhóm trai chờ đầu hẻm

Trước đây, khu Mả Lạng chỉ có một con hẻm thông từ nghĩa trang Cầu Kho ra đường lớn Nguyễn Cư Trinh. Những cô gái đẹp có nhà phía trong phải đi qua con hẻm này để ra ngoài." alt="Chàng trai TP.HCM mang họ 'độc lạ', 21 năm cuộc đời chưa gặp người nào trùng" width="90" height="59"/>

Chàng trai TP.HCM mang họ 'độc lạ', 21 năm cuộc đời chưa gặp người nào trùng

"Không còn lựa chọn nào khác"

Trời nhá nhem tối, anh Thạch Chăm Pa (37 tuổi, tiếp viên một tuyến xe buýt tại bến Đại học Quốc gia TP.HCM, TP.Thủ Đức, TP.HCM) ra bờ rào bẻ vài tép sả để chuẩn bị bữa cơm chiều. Mấy hôm nay, anh được người trong bến xe dẫn đi làm phụ hồ nên về trễ.

Anh Pa vốn có bệnh tim bẩm sinh. Bác sĩ khuyên anh không được làm việc nặng. Nhưng hiện tại, anh không còn lựa chọn nào tốt hơn. Sau 4 tháng kẹt lại bến xe, anh đã không còn đồng nào để trang trải.

{keywords}
Những chiếc xe buýt nằm im lìm trong bến, trở thành mái nhà bất đắc dĩ của một số tài xế, tiếp viên.

Khi phố lên đèn, anh Chăm Pa dọn bữa tối ra chiếc bàn dựng tạm bằng những chiếc lốp xe buýt hỏng. Ngồi ăn cùng anh còn có anh Trần Phú Quý (41 tuổi) và cậu con trai 4 tuổi, anh Trần Thanh Phong (47 tuổi, tài xế tuyến xe buýt số 56). Cũng như anh Pa và khoảng 50 tài xế, tiếp viên khác, anh Quý, anh Phong cũng kẹt lại bến xe trong đợt dịch vừa qua.

Bữa ăn chỉ có đĩa cá kho và tô dưa hấu đã cắt sẵn thành miếng. Dẫu vậy, đây là bữa ăn thịnh soạn của Chăm Pa và mọi người. 

Trước đó, các tài xế, tiếp viên tại bến xe này đều tin rằng, dịch bệnh sẽ sớm được khống chế. Thế nên, khi hợp tác xã thông báo bến xe ngưng hoạt động, mọi người đều cố trụ lại. 

{keywords}
Anh Chăm Pa (trái) và anh Phong ăn bữa cơm đạm bạc trước đầu xe của mình.

Anh Phong kể: “Ai cũng tưởng chỉ nghỉ chạy khoảng 1-2 tháng thôi nên ai còn tiền thì ra ngoài thuê phòng trọ để ở tạm. Số khác tiết kiệm hơn chọn cách ăn, ngủ trên xe”.

“Không ngờ dịch kéo dài suốt 4 tháng khiến mấy anh em ra ở trọ cũng không còn tiền đóng cho chủ, đành trở vào bến, lên xe ở tạm. Ai cũng biết ở trên xe nhiều điều bất tiện, khó khăn, đặc biệt là khi thành phố thực hiện lệnh giãn cách. Nhưng chịu thôi, chúng tôi không còn sự lựa chọn nào khác”, anh Phong nói thêm.

Không giống Chăm Pa đã quen với việc ngủ trên xe, những ngày đầu, nhiều tài xế gần như không thể chợp mắt. Dù trời đêm, không khí bên trong xe vẫn rất bí và ngột ngạt. Các tài xế cũng không thể mở cửa xe bởi không chịu nổi cảnh muỗi hoang thi nhau đốt, chích.

{keywords}
Anh Quý và cậu con trai hơn 4 tuổi của mình cũng ăn, ngủ trên xe ròng rã 4 tháng dịch.

Ban ngày, không khí trong xe càng nóng nực, ngột ngạt hơn. Không chịu được cái nóng như phòng xông hơi, các tài xế phải tìm đến tán cây có bóng mát để mắc võng, trải áo mưa nghỉ tạm.

Trồng rau, hứng nước mưa, ăn mì gói độn cơm… sống tạm

Nhóm anh Quý, Chăm Pa, Phong cố gắng kết thúc bữa ăn thật nhanh. Sau đó, anh Quý dẫn cậu con trai mới học lớp chồi của mình đi tắm, còn anh Pa mời PV lên “tham quan” nơi ăn, ngủ của mình.

{keywords}
Không còn tiền, anh Tâm phải tự tay sơn, sửa chiếc xe buýt.

Anh biến chiếc xe thành căn bếp nhỏ. Trên dãy ghế sát cửa lên xuống, anh sắp xếp gọn gàng mấy chai nước tương, dầu ăn, muối, bột nêm. Phía hàng ghế đối diện là thùng gạo.

Ngay giữa 2 hàng ghế, anh kê chiếc bếp gas mini cùng một cái nồi nhỏ. Vị trí này cũng là giường ngủ của anh sau mỗi 20h đêm.

“Trước đây, tôi có cái quạt điện. Nó quay 24/24 suốt 4 tháng qua nên hỏng rồi. Bây giờ, dù nóng nực, ngột ngạt, tôi cũng phải ngủ mùng thôi. Mở cửa ra muỗi nhiều lắm”, anh nói rồi giũ cái áo còn lấm lem vôi, vữa, ra hiệu cho tôi biết mình sắp đi tắm.

{keywords}
Chăm Pa giới thiệu không gian sống chật hẹp trên chiếc xe buýt.

Sống trên những chiếc xe chỉ nằm phơi mưa, phơi nắng trong bến, các tài xế, tiếp viên gặp đủ mọi khó khăn. Khi thành phố thực hiện lệnh giãn cách, những người bị kẹt lại không thể mua thực phẩm.

Rất may, hợp tác xã có gói hỗ trợ tiền mặt và gạo nên các tài xế, tiếp viên không lo đói. Thế nhưng, không thể mua thực phẩm, họ bắt đầu làm quen với việc ăn mì tôm trường kỳ.

Nhắc đến mì gói, anh Dương Minh Tâm (32 tuổi, tiếp viên xe buýt tuyến 53) dù đang sơn lại chiếc xe của mình cũng thoáng giật mình. Sau 4 tháng luẩn quẩn trong vòng quay cơm trắng - mì tôm, mì tôm - cơm trắng, anh thật sự ngán ngẩm và “ghê sợ”.

{keywords}
Các tài xế phải trữ nước mưa để uống, nước giếng có trong bến xe chỉ có thể để tắm gội, giặt giũ.

Thậm chí, anh ăn mì nhiều đến nỗi các tài xế tại đây nói vui rằng, Tâm có thể chế biến được 7 món ăn khác nhau chỉ từ mì gói. Trong khi đó, anh Pa sớm chuẩn bị cho mình một khu vườn rau xanh nho nhỏ ngay trong bến xe để “chống ngán mì gói”.

Từ đầu tháng 7, anh mua hạt giống, phân bón rồi xới đất, lên liếp trồng cải, mồng tơi, rau muống, bí đỏ, bầu... Anh còn tận dụng các khay, thùng nhựa hỏng tại bến xe để trồng thêm các loại rau thơm.

{keywords}
Nếu không mưa, mỗi đêm, các tài xế thường treo đèn, pha trà, cùng nhau nói chuyện giết thời gian, xua đi cảm giác cô đơn, nhớ vợ con.

Nhờ mảnh vườn nhỏ này, các tài xế bị kẹt lại vì dịch có rau xanh để cải thiện bữa ăn. Mấy hôm nay, khi khu vườn già cỗi, rau củ úa tàn, anh Pa lại “thủ sẵn” hũ dưa mắm, lọ mắm bồ hóc. Khi có thể đi lại, anh còn vay mượn tiền, mua ít gạo nếp về độn vào gạo tẻ để nấu cơm ăn cho đỡ ngán.

Sống tạm tại bến xe, ngoài thiếu rau củ, thịt cá, các tài xế còn đối mặt với tình trạng thiếu nước sạch. Bởi, nước giếng tại đây có mùi hôi nên chỉ có thể dùng để tắm, giặt hàng ngày. Để có nước uống, nấu ăn, các tài xế phải mua từ các nhà xung quanh hoặc hứng, trữ nước mưa bằng chai, thùng nhựa.

Dẫu vậy, đó không phải là những điều các tài xế, tiếp viên xe buýt tại đây lo sợ nhất. Nỗi nhớ nhà, nhớ vợ con trong những đêm nằm một mình trong thân xe leo lét ánh đèn từ màn hình điện thoại mới khiến họ sợ hãi.

{keywords}
20h đêm mỗi tối, các tài xế bắt đầu thu vén đồ đạc để chuẩn bị lên xe đi ngủ.

Một tài xế xin được giấu tên chia sẻ, anh không muốn kể cảnh sống tại bến xe của mình với PV. Anh sợ vợ con biết rồi lại lo lắng, buồn phiền. Những lúc cảm giác cô đơn tràn về, anh lại tìm đến các tài xế cùng cảnh ngộ. Họ sẽ đun nước, pha trà rồi cùng nhau trò chuyện cho vơi nỗi nhớ nhà.

“Bây giờ, chúng tôi chỉ mong bến xe hoạt động trở lại. Tết đã sắp đến rồi, ai cũng lo không có tiền về quê đón Tết với gia đình, người thân. Thất nghiệp suốt 4 tháng qua, chúng tôi gần như chẳng còn gì cả”, anh này nói.

Bài, ảnh:  Nguyễn Sơn

Xe buýt trang trí hàng trăm thú bông, khách quên mệt mỏi

Xe buýt trang trí hàng trăm thú bông, khách quên mệt mỏi

Hơn một năm qua, anh Sang và tài xế biến chiếc xe buýt tuyến 146 thành “vương quốc” thú bông. Cách trang trí xe độc đáo, đáng yêu của hai người khiến hành khách thích thú.

" alt="Tiếp viên uống nước mưa, sống trên xe buýt suốt 4 tháng dịch Covid" width="90" height="59"/>

Tiếp viên uống nước mưa, sống trên xe buýt suốt 4 tháng dịch Covid