当前位置:首页 > Thời sự > Soi kèo góc Chelsea vs Southampton, 3h15 ngày 26/2 正文
标签:
责任编辑:Thế giới
Nhận định, soi kèo Al Hazem vs Neom SC, 20h00 ngày 24/2: Khách thất thế
Phương Hằng được biết đến qua vai cô em út trong phim truyền hình "Gạo nếp gạo tẻ". Ông xã của Phương Hằng là nam ca sĩ Anh Tâm. Trong dịp sinh nhật chồng, nữ diễn viên chia sẻ căn nhà mới có trị giá 2,6 tỷ đồng chính là món quà mà cô dành tặng chồng.
Phương Hằng nhắn nhủ tới ông xã: "Quà sinh nhật năm nay đủ hoành tráng vừa lòng chồng chưa? Vợ giấu quỹ đen được nhiêu dồn hết vào quà sinh nhật rồi đó. Sinh nhật vợ, chồng nhớ tặng quà ngang ngửa nha".
Nữ diễn viên tiết lộ, căn nhà mới của 2 vợ chồng năm ở quận 8, TP. HCM, với diện tích 75m2, gồm 2 phòng ngủ.
Phòng khách được bài trí gọn gàng, sang trọng với bộ ghế sofa mới cứng, mang lại cảm giác mát mắt.
Khu vực nhà bếp tinh tươm, sạch sẽ.
Về phần nội thất trong nhà đều do đích thân Phương Hằng và ông xã chọn từng loại và giám sát thi công.
Tổ ấm nhỏ nhưng ấm áp, khang trang là thành quả sau nhiều nỗ lực của cả hai.
Phương Hằng chia sẻ: "Việc chọn nội thất cũng mất nhiều thời gian vì vừa phải trùng ngày thợ làm được mà cũng trùng ngày vợ chồng được nghỉ, không đi diễn nữa, mà mua chọn từng thứ riêng nên cũng mất 2 tháng mới xong".
"Tôi và ông xã cứ vừa làm vừa chiêm nghiệm xem thêm thắt gì, nhìn sao cho thật ấm áp nhưng đơn giản và sang trọng" - cô út của Gạo nếp gạo tẻ nói.
Hai vợ chồng Phương Hằng - Anh Tâm rất tâm đầu ý hợp. Cả hai đến với nhau từ những ngày còn gian khó. Mãi tới dịp gần đây, Phương Hằng mới tiết lộ chuyện đời sống riêng.
Món quà sinh nhật của Anh Tâm được cả hai ấp ủ mua trong 1 năm trở lại đây.
Cặp đôi từng bước lên kế hoạch hoàn thiện cho tổ ấm nhỏ của mình, không ngoại trừ cả việc sinh em bé.
Mấy chục năm làm gà trống nuôi con nhưng ở tuổi xế chiều bố lại lạc bước để phải chịu cảnh ở thuê.
" alt="Nữ diễn viên mua nhà 2,6 tỷ đồng làm quà sinh nhật tặng chồng là ai?"/>Nữ diễn viên mua nhà 2,6 tỷ đồng làm quà sinh nhật tặng chồng là ai?
- Ở ngưỡng tuổi còn khá trẻ và sắp có liveshow cho riêng mình, Hoàng Quyênvẫn chưa thực sự hài lòng với bản thân mình, bởi con đường phía trướcvẫn còn nhiều chông gai.
Ngày bé, vì cứu tôi đuối sức dưới hồ nước mà em suýt mất mạng. Sau này khi tôi lập gia đình, lúc mua nhà riêng, em cũng không ngại ngần đưa hết tiền tiết kiệm mà mình dành dụm suốt bao năm cho tôi lo việc.
Em học rất giỏi. Từ bé thành tích đã luôn đứng đầu lớp. Tôi nhớ, năm em thi Đại học, cả làng tôi có em là cao điểm nhất. Em chọn trường Sư phạm là muốn bố mẹ tôi bớt đi một phần chi phí, phần nữa em cũng nói thích nghề giáo viên vì tạo ra những giá trị tích cực cho cộng đồng.
Không giống như những "mọt sách" khác, em năng động, tự tin và rất giỏi chơi thể thao. Vì thế, em có nhiều bạn gái hâm mộ và yêu thầm. Thời gian em học cấp ba và đại học, mỗi cuối tuần các bạn em đến chơi chật kín nhà.
Rất nhiều cô gái cùng làng từng nhắn tin thổ lộ với tôi rất ngưỡng mộ và thích em nhưng chỉ là "tình cảm đơn phương, không được đáp lại". Chưa bao giờ em làm cho tôi hay bố mẹ phải lo lắng vì bất cứ điều gì.
Tôi luôn mong con trai của mình sau này có thể được một phần giống em.
Tốt nghiệp Đại học em xin về dạy ở một trường cấp 3 top đầu của tỉnh. Đầu năm, em tổ chức đám cưới với cô bạn cùng lớp Đại học. Hai đứa yêu nhau từ năm 2 sinh viên. Vợ em không chọn con đường giáo viên mà làm cho công ty nước ngoài. Tháng 9 vừa rồi, nhà tôi rộn ràng như Tết vì em dâu sinh một bé trai kháu khỉnh. Bố mẹ tôi cười nói suốt ngày. Ông bà đi đâu cũng khoe cháu đích tôn.
Về phần em dâu, em xinh xắn nhưng không đảm việc nhà. Hai đứa sống chung với bố mẹ tôi nhưng công việc nấu nướng, nội trợ, việc nhà cửa, chăm con đều do mẹ tôi đảm nhận hết. Dù vậy, gia đình tôi chưa bao giờ có bất cứ nhận xét hay đánh giá không tốt nào về em.
Thậm chí, hồi em dâu chưa nghỉ sinh, mẹ tôi sáng cứ 5 giờ là dậy đi chợ, nấu ăn rồi làm cơm cho em mang đi làm vì sợ ăn ở ngoài đau bụng, không đủ chất dinh dưỡng.
Em dâu thích món gì, mẹ tôi đều cất công chuẩn bị, nấu đúng sở thích. Nhà có đám giỗ mẹ cũng tự nấu hoặc đặt cỗ ngoài để em đỡ vất vả. Đêm mẹ tôi thậm chí còn giành phần chăm cháu để em dâu ngủ đủ giấc có đủ sữa cho con.
Nhiều lần, đến nhà thấy mẹ chiều em dâu, tôi trêu: "Mẹ cứ chiều thế, không sợ con dâu hư à mẹ". Mẹ tôi chỉ cười bảo: "Chỉ cần em dâu yêu thương con trai mẹ là mẹ mãn nguyện rồi".
Nhìn hai đứa hạnh phúc, quấn quýt tôi cũng vui lây.
Cách đây một tuần, hai vợ chồng tôi về ăn cơm nhà ngoại. Đúng lúc, công ty có việc gấp cần giải quyết, tôi phải mượn máy tính em trai xử lý công việc. Điều không ngờ là trong phần lịch sử tìm kiếm web, tôi phát hiện rất nhiều từ khóa "Trung tâm xét nghiệm ADN", "Kết quả ADN liệu có sai số", "Con trai nhóm máu B, bố mẹ nhóm máu gì?"… Tôi trằn trọc cả đêm không ngủ, suy nghĩ. Xâu chuỗi sự việc, quả thật tôi thấy dạo này em trai trầm ngâm hơn, em dâu cũng không nói cười nhiều như trước.
Đắn đo mãi, tôi quyết định hẹn em trai ra quán cà phê nói chuyện. Ban đầu, em bối rối chối quanh co, nhất mực khẳng định "không có chuyện gì". Nhưng về sau, trước sự tra hỏi dồn dập của tôi, em im lặng, mắt đỏ hoe rất xúc động. Em thừa nhận: "Con trai không cùng huyết thống với em nhưng mọi chuyện không như tôi nghĩ. Tất cả chỉ là một tai nạn, sự cố không mong muốn".
Trước đám cưới, hai đứa có giận dỗi nhau. Trong bữa tiệc công ty, em dâu bị ép uống say gọi điện nhờ em đến đón, nhưng vì giận người yêu, em không nghe máy. Người đồng nghiệp thích em dâu tôi đã nhân cơ hội đưa về.
Lần ấy, cậu ta cố tình đi quá giới hạn khi em dâu tôi không đủ tỉnh táo để nhận thức. Chuyện này, sau đó, em dâu có nói chuyện thẳng thắn với em trai tôi. Hai đứa quyết định giấu kín vì không muốn lùm xùm. Em dâu tôi sau đó cũng chuyển cơ quan khác và chặn đứt mọi liên lạc với đồng nghiệp kia.
Mọi chuyện tưởng như chỉ là sự cố, bí mật giấu kín của hai đứa nhưng không ngờ, lần duy nhất ấy lại khiến em dâu tôi mang thai. Hai đứa vẫn khấp khởi hy vọng đứa con là máu mủ của cả hai. Tuy nhiên, kết quả xét nghiệm ADN đã khiến cả hai choáng váng, sốc nặng.
Em trai tôi nói, vợ em đã nhiều lần đòi tử tự, ly hôn vì mặc cảm có lỗi. Bản thân em cũng suy sụp, buồn rầu nhưng hiện tại đã lấy lại được cân bằng. Em bảo, từ trước đến nay chưa cầu xin tôi giúp đỡ bất cứ điều gì. Lần này, em xin tôi giữ kín bí mật với bố mẹ.
Em bảo, nhiều người phải đi xin con nuôi, còn em tự nhiên lại có thêm con. Em tin nếu mình đối xử tốt, yêu thương chân thành thì đứa bé sẽ là máu mủ ruột rà. Sau này, hai vợ chồng em rồi cũng sẽ có thêm những đứa con chung khác. Sự thật này không nói ra thì không ai đau khổ, ngược lại có thành thật cho ông bà thì cũng không thay đổi được gì, thậm chí gia đình em còn có nguy cơ tan vỡ vì áp lực búa rìu dư luận.
Em cũng khẳng định sẽ không bỏ vợ vì điều này.
Hai vợ chồng em tính toán ra Tết sẽ chuyển ra ở riêng. Tôi nghe xong chuyện choáng váng, lặng người. Bản thân tôi lúc đó không biết nói gì, nước mắt rơi không ngừng. Tôi thương em trai mình rơi vào hoàn cảnh trớ trêu và chỉ biết hứa sẽ im lặng.
Về nhà, tôi mất ngủ trằn trọc suốt nhiều đêm. Nội tâm tôi cũng giằng xé mâu thuẫn. Tôi hiểu mình cần tôn trọng quyết định của em nhưng thật sự là tàn nhẫn nếu giấu kín điều này với bố mẹ tôi.
Sau này, đến một ngày đứa trẻ khôn lớn, trưởng thành nó cũng cần biết sự thật. Sẽ thế nào nếu đến lúc đó, bố mẹ tôi mới được biết. Ông bà sẽ phải đau khổ đến nhường nào nếu phát hiện đứa bé mình dành rất nhiều tình cảm lại chẳng hề có máu mủ ruột rà? Sẽ thế nào nếu bố mẹ tôi biết con trai và con dâu cố tình lừa dối mình suốt bao năm?
Tôi hiện tại chưa dám nói chuyện này với chồng mình, ngay cả với em dâu tôi cũng không dám đối mặt. Tôi sợ cảm xúc của bản thân sẽ không kiềm chế được mà làm tổn thương em dâu, điều này chắc chắn sẽ khiến em trai tôi suy nghĩ, nặng lòng.
Tôi thật sự thấy khó xử, rối bời. Thật tâm tôi chỉ mong sao em trai mình được sống hạnh phúc và an yên.
Theo Dân trí
Vô tình phát hiện việc ngoại tình của em dâu sau 1 đêm say rượu
Nhận định, soi kèo Haras El Hodood vs Al Ahly, 21h00 ngày 26/2: Phong độ đang lên
Chris Ulrich, chuyên gia ngôn ngữ cơ thể ở Washington, cho biết ngọn lửa từ lò sưởi trong Phòng Bầu dục đóng vai trò nhất định tạo nên bầu không khí này.
"Ngọn lửa trong lò sưởi là nhân vật thứ ba, đứng ở chính diện, đòi hỏi người xem chú ý đến. Lửa gợi suy tưởng về tính truyền thống, liên tục, tạo sức nặng cho các tương tác tại một trong những văn phòng quan trọng nhất nước Mỹ", ông Ulrich giải thích.
"Cũng có thể đội ngũ nhân viên Nhà Trắng nghĩ đơn giản rằng đốt lửa sẽ khiến không gian ấm áp, tạo bầu không khí thân thiện. Bất kể mục đích gì, ngọn lửa bên trong lò sưởi đã đóng vai trò nhất định cho thành công của cuộc gặp, khiến người xem chú ý tới", ông nói thêm.
Nhà Trắng là nơi ở, làm việc và tiếp đón khách của nhiều đời tổng thống Mỹ. Công trình được khởi công xây dựng năm 1792 và hoàn tất năm 1800. Tòa nhà hiện có 6 tầng, 132 phòng, 35 phòng tắm, 412 cửa, và 28 lò sưởi, nhưng thậm chí từng có nhiều lò sưởi hơn trong quá khứ.
Riêng khái niệm 'hạn chế phương tiện cá nhân', tôi nghĩ chắc sẽ ít người Việt đồng tình. Đa số chúng ta cho rằng, cứ phát triển giao thông công cộng trước rồi mới tính đến chuyện từ bỏ phương tiện cá nhân giao thông cá nhân song song theo kiểu 'nước sông không phạm nước giếng'.
Phát triển giao thông công cộng phải đồng bộ. Trước và sau mỗi chuyến xe công cộng là hai lần đi bộ. Thế nên, vỉa hè bị chiếm dụng, không an toàn, không mát mẻ, kết nối các tuyến không thuận lợi... thì tàu metro, BRT, xe buýt làm sao mà thu hút người dân sử dụng nhiều hơn xe cá nhân được? Cứ một đồng bỏ vào xây phương tiện công cộng, lại có hai đồng xây thêm đường, cầu, mở rộng đường cho xe cá nhân thì mãi mãi chúng ta sẽ không thể thu hút được người dân sử dụng giao thông công cộng.
Làm gì có nước phát triển nào không hạn chế xe cá nhân mà giao thông công cộng phát triển được? Đi xe cá nhân lúc nào cũng thoải mái hơn xe công cộng, thế nên nếu không có chính sách hạn chế xe cá nhân, Việt Nam sẽ không bao giờ đưa giao thông công cộng trở thành đến gần với người dân.
Văn minh giao thông công cộng vốn cần vỉa hè cho hai lượt đi bộ trước và sau mỗi chuyến tàu điện, xe buýt. Nếu chúng ta chỉ lo xây buýt nhanh, metro, trong khi quên mất việc điều chỉnh vỉa hè, cho thuê vỉa hè, cứ cắt chỗ này, xén chỗ kia để mở rộng đường, giảm bớt thuận lợi cho người đi bộ thì không thể thành công được.
>> Hạn chế xe máy, ôtô thay vì xén vỉa hè mở rộng đường Hà Nội'
Nói chung, việc tăng diện tích đường giao thông để đáp ứng nhu cầu chạy xe máy, ôtô cá nhân là không khả thi.Bangkok (Thái Lan) đi trước Việt Nam về giao thông công cộng tới 20 năm và thực tế cho thấy tình trạng kẹt xe của họ vẫn tồn tại (do xe cá nhân vẫn chạy trong thành phố). Ccần khôn ngoan, không đi theo vết xe đổ đó.
Việc đi bộ nóng hay mát là do cách quy hoạch của thành phố. Nếu thật sự muốn việc đi bộ trở nên dễ chịu thì cứ trồng nhiều cây xanh, làm mái che, xây hồ nước điều hòa... là sẽ có tác dụng ngay. Đừng đổ lỗi không khí ở Việt Nam nóng bức, không thích hợp cho việc đi bộ rồi bảo thủ với phương tiện cá nhân. Singapore còn nóng hơn nước ta, nhưng người ta vẫn phát triển giao thông công cộng văn minh đấy thôi.
Điều kiện đi bộ ở ta vốn đã yếu kém rồi (vỉa hè bị lấn chiếm, thiếu cây xanh, bóng mát...) mà bây giờ còn gặp ý kiến cắt xén để mở đường, hoặc xây đường trên cao để đẩy người đi bộ lên đó, nhường đường cho xe máy, ôtô thì biết bao giờ chúng ta mới có giao thông văn minh?Nếu ưu tiên cho xe cá nhân hơn con người thì cuối cùng chính con cháu chúng ta sẽ phải gánh chịu hậu quả là hít thở khí thải ô nhiễm mỗi ngày và nạn kẹt xe mãi không có lối thoát".
Đó là quan điểm của độc giả Mai An Tiemxung quanh đề xuất xén vỉa hè, dải phân cách một số tuyến đường Hà Nội. Việc xén vỉa hè, dải phân cách để mở rộng đường được Hà Nội thực hiện từ năm 2015, đến nay nhiều tuyến đã được cải tạo theo hình thức này như Khuất Duy Tiến, Phạm Hùng, Trần Duy Hưng, Nguyễn Chí Thanh, Liễu Giai - Kim Mã... Việc mở rộng các tuyến đường, đặc biệt là tuyến BRT, được giải thích sẽ giúp tăng cường khả năng lưu thông, rút ngắn thời gian di chuyển và góp phần giảm thiểu ùn tắc giao thông, cải thiện chất lượng cuộc sống của người dân.
" alt="'Xén vỉa hè mở đường cho xe máy, ôtô khiến giao thông công cộng Hà Nội thoi thóp'"/>
'Xén vỉa hè mở đường cho xe máy, ôtô khiến giao thông công cộng Hà Nội thoi thóp' ![]() Tư cách đạo đức quan trọng hơn sắc đẹp Giờ đây khi đã là một giọng ca nổi tiếng, có khi nào chị nhớ đến những ngày đầu mình bước chân lên sân khấu? - Điều đặc biệt của cuộc đời Ý Lan là giây phút mở mắt trong một ngày luôn được nuôi dưỡng bằng âm nhạc Việt Nam. Cho nên từ năm 5-6 tuổi tôi bắt đầu mê âm nhạc, đã thèm một ngày nào đó được làm ca sĩ. Đến khi mình bắt đầu được bước lên sâu khấu, muộn mằn lắm, năm ấy cũng là trên 30 tuổi (năm 1989), đã có 5 người con. Thời điểm đó tôi nghĩ rằng có lẽ mình đã hoàn thành bổn phận sinh nở để thực hiện thiên chức làm mẹ, giờ là lúc đi tìm những gì mình ao ước, những gì mình chưa thực hiện được trong đời sống. Đó là những ngày tháng đầu tiên mà Ý Lan quyết định trở thành ca sĩ. Nó là niềm vui của đứa trẻ được viên kẹo ngọt, sự hạnh phúc khi một cô bé 5-6 tuổi phải đợi đến qua 30 tuổi mới thực hiện được ước mơ của mình.
Hẳn là với chị, lên sân khấu là quá dễ dàng khi có mẹ là danh ca Thái Thanh? - Ý Lan may mắn có bố mẹ là những người nổi tiếng thời đó ở Việt Nam. Bố tôi là tài tử đầu tiên của Việt Nam, ông Lê Quỳnh. Mẹ tôi là ca sĩ Thái Thanh. Thành thử ra xem như bố mẹ đã “trải thảm đỏ” sẵn cho Ý Lan được bước lên đó một cách thong dong. Lên sân khấu tôi hát một cách hồn nhiên không so đo, suy nghĩ. Tôi nghĩ đây là hạnh phúc của mình, nên mình cứ tung tăng trên sân khấu, trong âm nhạc. Để rồi không biết thế nào là sợ, thế nào là thất bại, thế nào là thành công? Nhưng đến giờ phút này, mỗi ngày, mỗi một năm về sau cho tôi sự dày dạn hơn trong cuộc đời, thì tôi mới phải hiểu mình “phải sợ”. Nỗi lo sợ của chị xuất phát từ đâu? - Khi mình đã đến gần khán giả thì mình phải giữ gìn. Vì khi họ đến gần họ nhìn được tư cách của mình. Bên cạnh sắc đẹp, thời trang hay là tiếng hát thì dần dần với tôi tư cách lấy nhiều phần trăm hơn các thứ khác. Người khán giả yêu mình bởi con người, bởi tư cách mình, bên cạnh thời trang hay là tiếng hát, tất cả ngang nhau hết. Mình không thể xem thương điều đấy. Mừng vì thấy Hồ Ngọc Hà, Lệ Quyên Mỹ Tâm đã thay đổi Có phải vì thế mà chị luôn tỏ ra quá khéo léo trong lời ăn tiếng nói mỗi khi xuất hiện? - Đối với tôi lời ăn tiếng nói quan trọng lắm. Có người bảo “khẩu xà tâm Phật” nhưng tôi không tin điều đó, lời mình nói ra phải từ suy nghĩ và những xúc cảm bên trong. Các cụ có dạy “uốn lưỡi bảy lần trước khi nói”, khi còn trẻ tôi nghĩ “cái gì đâu?”. Nhất là tôi sinh ở trong Nam, “cái gì đâu mà quá đáng”. Nghĩ gì nói đấy, chân thật là tốt nhất. Chứ tại làm sao phải uốn lưỡi trước khi nói. Rồi người ta bảo người Bắc “nói một đằng nghĩ một nẻo”, tôi cũng vô cùng ghét điều đó. Khi lớn hơn tôi hiểu những lời các cụ “là xương là máu”, là bao nhiêu kinh nghiệm từ đời sống của họ. Cho nên tôi tin là “chọn lời mà nói không mất tiền mua” nên những điều gì mình cần nói mà làm vui lòng người khác nhưng vẫn phải là sự thật thì phải nói ngay, không biết có bao giờ mới cái dịp nói lại, không biết bao giờ có ngày mai.
Chị cũng thể hiện vẻ ngoài quá đẹp, đôi khi người ta bảo chị điệu đà quá đấy? - Có những khán giả nói Ý Lan điệu quá, điệu “chảy nước ra”… Nhưng có lẽ là họ không hiểu con người của Ý Lan, gốc gác của Ý Lan nên chưa quen phong cách của tôi. Đến giờ sau hơn 25 năm thì họ lại yêu quá đi rồi. Nhưng không phải bỗng nhiên mà những cái điệu đà nó “thành thương hiệu” của mình đâu. Năm 1989, khi tôi lần đầu tiên được chú Ngọc Chánh, một bầu show ở Mỹ mời hát độc quyền cho phòng trà của ông, thì lần đầu tiên lên sân khấu, tôi chỉ biết mặc một cái váy xếp li màu xanh, áo sơ mi trắng với mái tóc cắt ngắn. Vẻ ngoài chẳng khác gì thời mình còn đi học trong trường dòng. Hơn 30 tuổi mà tôi không biết trang điểm, lên sân khấu chỉ đánh chút son đỏ. Thế mà chú Ngọc Chánh nói: “Từ ngày có con vào hát cho phòng trà của chú thay đổi nhiều quá. Tất cả các ca sĩ ai nấy cũng bắt đầu diện lên, để ý hơn đến đầu tóc quần áo”. Tôi mừng quá! Mừng này không phải là lời khen mình mà là mình đã góp phần thay đổi diện mạo cho nghề mình đang làm. Nhìn vào các em ca sĩ trẻ trong nước hiện nay tôi cũng thấy vui và hãnh diện vô cùng. Tôi nhìn thấy Hồ Ngọc Hà, Lệ Quyên Mỹ Tâm, những tháng năm trước họ khác. Tôi xin không nói gì thêm, hôm nay họ khác rồi. Cách ứng xử trên sân khấu của các em phần nào mang lại cho tôi niềm tin và sự hạnh phúc. À, trong cái nhìn đó, trong sự nghe ngóng đó phảng phất một cái gì đó của mình. Phảng phất gì đó, có thể họ không học gì ở Ý Lan. Nhưng trong một lần nào đó họ nghe Ý Lan nói chuyện, họ từng nghe Ý Lan hát, Ý Lan đứng trên sân khấu như thế nào? Trong đời sống của mình phải có những lúc mà mình ngồi ngẫm lại mình ảnh hưởng từ đâu. Như Ý Lan chắc chắn người ảnh hưởng lớn nhất là mẹ Thái Thanh, bên cạnh đó Ý Lan cũng phải nghe cô Lệ Thu, chị Khánh Ly, chị Hương Lan, mỗi một người ca sĩ đều có điểm hay của họ mình cần tiếp thu. Đàm Vĩnh Hưng cũng nông nổi lắm Chị dường như luôn chuẩn bị quá kỹ lưỡng khi lên sân khấu từ hình ảnh đến lời ăn tiếng nói, có cần cầu kỳ đến thế không chị? - Từ bé tôi được nhìn thấy bố - một tài tử Việt Nam lúc bấy giờ chuẩn bị cho việc đóng phim, được nhìn thấy mẹ - một danh ca, chuẩn bị cho sự đi hát của mẹ như thế nào. Những hình ảnh đó đã thấm nhuần trong tôi giúp tạo nên hình ảnh của Ý Lan ngày nay. Tôi nghĩ mình phải chăm chút thật kỹ lưỡng và cẩn thận hết mức có thể, từ quần áo cho đến trang sức, make up, giày dép... để khi bước lên sân khấu, đứng trước khán giả rồi thì không được điệu nữa. Là vì sao? Lúc đó là giây phút mình có thể chia sẻ với khán giả, giây phút mình được khán giả yêu và mình được yêu khán giả. Những gì mình nghĩ đến giây phút đó cũng là lúc mình dẹp qua hết đi để lúc đó là hưởng hạnh phúc với âm nhạc và khán giả. Điều này quan trọng lắm. Nhiều người cứ hỏi Ý Lan sức ở đâu mà hát 30-40 bài một đêm? đứng trên sân khấu mà không biết mệt. Tôi bảo làm sao mà Ý Lan biết mệt? Ý Lan được bơm tăng lực mà? Bao nhiêu năng lượng của khán giả đều bơm cho mình. Điều này mình phải cảm tạ khán giả. Họ đến tức là họ đã mất thời gian quý báu của họ. Thứ hai là mua một chiếc vé “đắt ơi là đắt” không phải dễ gì? Rồi lại thêm nữa ngồi một đêm với mình. Bao nhiêu năng lượng bỏ ra với mình. Đó là lý do tại sao Ý Lan yêu và quý khán giả của mình vô cùng. Thậm chí Ý Lan luôn nhắc bản thân không thể nào chểnh mảng vấn đề “kính trọng” đối với khán giả.
Chị dùng từ “kính trọng” khán giả, xem ra chị luôn đặt công chúng lên trên hết nhưng các ca sĩ trẻ hiện nay khá thờ ơ trong mối quan hệ này thì phải? - Tôi nghĩ câu chuyện đối đãi với khán giả ra sao của từng ca sĩ cũng tùy vào dòng nhạc họ theo đuổi. Ví dụ như các ca sĩ dòng nhạc teen thì không thể bắt các em trân quý khán giả được. Nhưng tôi nghĩ khi các em càng sống và làm nghề lâu các em sẽ hiểu được điều này. Như Hồ Ngọc Hà hay Mỹ Tâm thời gian trước đây họ cũng là những ca sĩ trẻ thôi. Rồi trong đời sống họ cũng phải lớn lên, cũng phải làm mẹ, rồi họ cũng phải va vấp với đời. Những điều đó không ai dạy ai, tự nó sẽ đến chị hy vọng và tin tưởng điều ấy. Hay như Đàm Vĩnh Hưng. Mười mấy năm trước Đàm Vĩnh Hưng lên sân khấu cũng nông nổi lắm chứ không phải là không? Nhưng những lần sau này tôi gặp Hưng thấy Hưng hoàn toàn là một người đàng hoàng. Từ lời ăn tiếng nói đến cách Hưng ứng xử với mọi người, làm tôi rất trân quý em. Những điều đó làm tôi tin rằng tất cả những gì mà giới trẻ hôm nay còn khiến người ta lo lắng rồi thì cũng sẽ đến lúc đi đến chỗ ấm áp. Việt Anh Đàm Vĩnh Hưng bất ngờ cầu hôn 'người tình giấu mặt'Hé lộ khung cảnh tiệc Giáng sinh như hoàng gia tại nhà Đàm Vĩnh Hưng" alt="Đàm Vĩnh Hưng lên sân khấu cũng nông nổi lắm"/>国际新闻
全网热点 |