Truyện Cuộc Sống Tính Nô Của Tiểu Hoàng Đế
Tác giả: Lị Lị Ti
Editor: Lân ú nu
Lưu ý: truyện cao H điều giáo có ngôn từ thô tục nên cân nhắc trước khi đọc!
...
Tiêu Quốc,ệnCuộcSốngTínhNôCủaTiểuHoàngĐếthể thao ngoại hạng anh dân phong cởi mở, thịnh hành nam phong.
Lão hoàng đế Tiêu Diệp thân thể sớm đã ốm đau bệnh tật, nhưng hắn tham luyến quyền lực, vẫn luôn không chịu thoái vị, thẳng đến một ngày, thời điểm hắn vào triều sớm liền chết bất đắc kỳ tử trên long ỷ.
Lão hoàng đế Tiêu Diệp chưa kịp lập di chiếu, từ bốn người con của hắn chọn ra một tân đế.
Bốn vị hoàng tử tranh đoạt quyền vị, liền làm cho triều chính Tiêu Quốc lâm vào một đoạn thời gian hỗn loạn, cuối cùng, năm ấy Tứ hoàng tử mười bảy tuổi Tiểu Ngọc đoạt được đế vị.
Tiểu hoàng đế Tiêu Ngọc có ba vị ca ca, vị nào cũng không dễ dàng đối phó, cậu sở dĩ có thể đoạt được ngôi vị hoàng đế này là bởi vì mượn sức của Quyền Thần Hàn Dạ Trạch, nhưng điều kiện để mượn được thủ đoạn cùng binh lính từ hắn thì bản thân phải bán mình làm tính nô.
"Ta muốn ngươi trở thành nô lệ của ta, cả đời."
"Tứ hoàng tử, ngươi cũng biết, thần hảo nam sắc, bởi vậy, chỉ cần ngươi chịu trở thành tính nô của ta cả đời, thần liền trợ ngài giúp một tay, giúp ngài đoạt được ngôi vị hoàng đế."
Thế là, Tứ hoàng tử Tiêu Ngọc cùng Quyền Thần Hàn Dạ Trạch ký khế ước nô lệ, khế ước có nội dung như sau ——
"Hàn Dạ Trạch sẽ trợ giúp Tiêu Ngọc đoạt được ngôi vị hoàng đến, để báo đáp, Tiêu ngọc tự nguyện chung thân làm nô lệ của Hàn Dạ Trạch, công việc của tính nô bao gồm phụng dưỡng chủ nhân ở trên giường."
"Tiếp theo, khế ước nô lệ vào lúc Tiêu Ngọc bước lên ngôi vị hoàng đế cũng là ngày chính thức có hiệu lực."
"Ký khế ước nô lệ này, Tứ hoàng tử sẽ trở thành nô lệ của thần cả đời, nếu như tương lai ngài đổi ý, thì khế ước này thần sẽ cho tất cả thần dân đều thấy." Quyền Thần Hàn Dạ Trạch cười nói, lời trong lời ngoài đều mang theo ẩn ý uy hiếp.
"Ngươi yên tâm, ta sẽ không hối hận." Tứ hoàng tử Tiêu Ngọc trừng lớn đôi mắt phượng, cậu tại khế ước ký lên tên của chính mình.
......
Kể từ ngày Tiểu Hoàng Đế Tiêu Ngọc bước lên đế tọa.
Ban ngày, bên trong Tuyên Chính Điện, Tiểu Hoàng Đế Tiêu Ngọc ngồi trên long ỷ, long ỷ rất lớn, mà cậu thân hình đơn bạc, cậu một thân hoàng sắc long bào, đầu đội mũ miện, môi hồng răng trắng, một đôi mắt phượng bễ nghễ thiên hạ, tiếp nhận triều thần hạ bái, quần thần quỳ sát đất, thật uy phong.
Buổi tối, bên trong tẩm điện Tiểu Hoàng Đế Tiêu Ngọc.
Ngồi trên long sàng chính là Quyền Thần Hàn Dạ Trạch, hắn một đôi mày kiếm, đôi mắt hẹp dài, mũi cao thẳng, thái dương phi sương, ngồi ở chỗ kia, trong tay cầm quyển sách tùy ý lật, hắn đọc sách khoảng chừng hai canh giờ. Mà nhìn quanh bốn phía cũng không thấy được Tiểu Hoàng Đế Tiêu Ngọc đâu, chỉ có một lồng sắt được một mảnh vải đen che lại, lồng sắt tầm nửa mét vuông, bị miếng vải đen che kín mít.
"Ô ô ô...... Ô ha......" Từ lồng sắt truyền đến một trận rên rỉ mê người, là thanh âm của thiếu niên, chuẩn xác một chút nữa thì chính là thanh âm của Tiểu Hoàng Đế Tô Ngọc.
Giờ này khắc này, Tiểu Hoàng Đế Tiêu Ngọc đã sớm bỏ đi một thân long bào, cậu toàn thân trần truồng, quỳ sát bên trong lồng sắt nhỏ hẹp, cặp mông trong triều tuyết trắng dẩu cao, lỗ đít còn tắc một cây dương v*t giả thô dài, trên dương v*t giả còn bôi mị dược, hiện tại lỗ đít của cậu thật sự rất ngứa, huyệt thịt đỏ bừng vừa nóng vừa ngứa, chỉ một cây dương v*t giả không thể động đậy căn là là không thỏa mãn cậu được.
"Ô ô a...... Ô ô......" Trong miệng Tiểu Hoàng Đế Tiêu Ngọc còn cắn một cây khẩu gông mộc chế, khẩu gông rất lớn, đem miệng của cậu căng ra, nước miếng trong khoang miệng không ngăn được liên tục chảy ra, cánh môi hồng nhuận của cậu vì dính nước miếng mà sáng lấp lánh, trên cằm cũng đều là nước miếng chảy loạn.
Quyền Thần Hàn Dạ Trạch bị tiếng rên rỉ của thiếu niên trong lồng sắc làm tâm ngứa ngáy, hắn buông quyển sách trong tay xuống, vài bước đi đến bên cạnh lồng sắt bị miếng vải đen che lại, hắn dùng ngón tay không nhẹ không nặng cách miếng vải đen gõ gõ hàng rào sắt của lông sắt, lạnh giọng nói "Thật là một tiểu cẩu không ngoan, như thế nào gọi lại gọi bậy?"
"Ô ô ô......! Ô ô......!"
Tiểu Hoàng Đế Tiêu Ngọc nghe được, ngược lại còn cố ý kêu lớn tiếng hơn, cậu không muốn phải tiếp tục ngây ngốc trong lồng sắt nhỏ hẹp duy trì tư thế hạ tiện này, đã qua hai canh giờ, cậu không muốn tiếp tục ngốc suốt một buổi tối.
"Đã nói không được náo loạn, như thế nào còn kêu lớn tiếng hơn? Thật là tiểu cẩu ngu ngốc không biết nghe lời..."
"Xem ra nên hảo hảo trừng phạt tiểu cẩu một chút."
Quyền Thần Hàn Dạ Trạch nói xong, hắn một phen xốc lên miếng vải đen phía trên lồng sắt, lồng sắt nhỏ hẹp tối tăm cuối cùng cũng được nhìn thấy ánh sáng, bị nhốt bên trong là Tiểu Hoàng Đế Tiêu Ngọc, cậu ban ngày đăng cơ xưng đế, hiện tại buổi tối, là thời điểm nên thwujc hiện hứa hẹn với Quyền Thần Hàn Dạ Trạch.
Editor: Lân ú nu
Lưu ý: truyện cao H điều giáo có ngôn từ thô tục nên cân nhắc trước khi đọc!
...
Tiêu Quốc,ệnCuộcSốngTínhNôCủaTiểuHoàngĐếthể thao ngoại hạng anh dân phong cởi mở, thịnh hành nam phong.
Lão hoàng đế Tiêu Diệp thân thể sớm đã ốm đau bệnh tật, nhưng hắn tham luyến quyền lực, vẫn luôn không chịu thoái vị, thẳng đến một ngày, thời điểm hắn vào triều sớm liền chết bất đắc kỳ tử trên long ỷ.
Lão hoàng đế Tiêu Diệp chưa kịp lập di chiếu, từ bốn người con của hắn chọn ra một tân đế.
Bốn vị hoàng tử tranh đoạt quyền vị, liền làm cho triều chính Tiêu Quốc lâm vào một đoạn thời gian hỗn loạn, cuối cùng, năm ấy Tứ hoàng tử mười bảy tuổi Tiểu Ngọc đoạt được đế vị.
Tiểu hoàng đế Tiêu Ngọc có ba vị ca ca, vị nào cũng không dễ dàng đối phó, cậu sở dĩ có thể đoạt được ngôi vị hoàng đế này là bởi vì mượn sức của Quyền Thần Hàn Dạ Trạch, nhưng điều kiện để mượn được thủ đoạn cùng binh lính từ hắn thì bản thân phải bán mình làm tính nô.
"Ta muốn ngươi trở thành nô lệ của ta, cả đời."
"Tứ hoàng tử, ngươi cũng biết, thần hảo nam sắc, bởi vậy, chỉ cần ngươi chịu trở thành tính nô của ta cả đời, thần liền trợ ngài giúp một tay, giúp ngài đoạt được ngôi vị hoàng đế."
Thế là, Tứ hoàng tử Tiêu Ngọc cùng Quyền Thần Hàn Dạ Trạch ký khế ước nô lệ, khế ước có nội dung như sau ——
"Hàn Dạ Trạch sẽ trợ giúp Tiêu Ngọc đoạt được ngôi vị hoàng đến, để báo đáp, Tiêu ngọc tự nguyện chung thân làm nô lệ của Hàn Dạ Trạch, công việc của tính nô bao gồm phụng dưỡng chủ nhân ở trên giường."
"Tiếp theo, khế ước nô lệ vào lúc Tiêu Ngọc bước lên ngôi vị hoàng đế cũng là ngày chính thức có hiệu lực."
"Ký khế ước nô lệ này, Tứ hoàng tử sẽ trở thành nô lệ của thần cả đời, nếu như tương lai ngài đổi ý, thì khế ước này thần sẽ cho tất cả thần dân đều thấy." Quyền Thần Hàn Dạ Trạch cười nói, lời trong lời ngoài đều mang theo ẩn ý uy hiếp.
"Ngươi yên tâm, ta sẽ không hối hận." Tứ hoàng tử Tiêu Ngọc trừng lớn đôi mắt phượng, cậu tại khế ước ký lên tên của chính mình.
......
Kể từ ngày Tiểu Hoàng Đế Tiêu Ngọc bước lên đế tọa.
Ban ngày, bên trong Tuyên Chính Điện, Tiểu Hoàng Đế Tiêu Ngọc ngồi trên long ỷ, long ỷ rất lớn, mà cậu thân hình đơn bạc, cậu một thân hoàng sắc long bào, đầu đội mũ miện, môi hồng răng trắng, một đôi mắt phượng bễ nghễ thiên hạ, tiếp nhận triều thần hạ bái, quần thần quỳ sát đất, thật uy phong.
Buổi tối, bên trong tẩm điện Tiểu Hoàng Đế Tiêu Ngọc.
Ngồi trên long sàng chính là Quyền Thần Hàn Dạ Trạch, hắn một đôi mày kiếm, đôi mắt hẹp dài, mũi cao thẳng, thái dương phi sương, ngồi ở chỗ kia, trong tay cầm quyển sách tùy ý lật, hắn đọc sách khoảng chừng hai canh giờ. Mà nhìn quanh bốn phía cũng không thấy được Tiểu Hoàng Đế Tiêu Ngọc đâu, chỉ có một lồng sắt được một mảnh vải đen che lại, lồng sắt tầm nửa mét vuông, bị miếng vải đen che kín mít.
"Ô ô ô...... Ô ha......" Từ lồng sắt truyền đến một trận rên rỉ mê người, là thanh âm của thiếu niên, chuẩn xác một chút nữa thì chính là thanh âm của Tiểu Hoàng Đế Tô Ngọc.
Giờ này khắc này, Tiểu Hoàng Đế Tiêu Ngọc đã sớm bỏ đi một thân long bào, cậu toàn thân trần truồng, quỳ sát bên trong lồng sắt nhỏ hẹp, cặp mông trong triều tuyết trắng dẩu cao, lỗ đít còn tắc một cây dương v*t giả thô dài, trên dương v*t giả còn bôi mị dược, hiện tại lỗ đít của cậu thật sự rất ngứa, huyệt thịt đỏ bừng vừa nóng vừa ngứa, chỉ một cây dương v*t giả không thể động đậy căn là là không thỏa mãn cậu được.
"Ô ô a...... Ô ô......" Trong miệng Tiểu Hoàng Đế Tiêu Ngọc còn cắn một cây khẩu gông mộc chế, khẩu gông rất lớn, đem miệng của cậu căng ra, nước miếng trong khoang miệng không ngăn được liên tục chảy ra, cánh môi hồng nhuận của cậu vì dính nước miếng mà sáng lấp lánh, trên cằm cũng đều là nước miếng chảy loạn.
Quyền Thần Hàn Dạ Trạch bị tiếng rên rỉ của thiếu niên trong lồng sắc làm tâm ngứa ngáy, hắn buông quyển sách trong tay xuống, vài bước đi đến bên cạnh lồng sắt bị miếng vải đen che lại, hắn dùng ngón tay không nhẹ không nặng cách miếng vải đen gõ gõ hàng rào sắt của lông sắt, lạnh giọng nói "Thật là một tiểu cẩu không ngoan, như thế nào gọi lại gọi bậy?"
"Ô ô ô......! Ô ô......!"
Tiểu Hoàng Đế Tiêu Ngọc nghe được, ngược lại còn cố ý kêu lớn tiếng hơn, cậu không muốn phải tiếp tục ngây ngốc trong lồng sắt nhỏ hẹp duy trì tư thế hạ tiện này, đã qua hai canh giờ, cậu không muốn tiếp tục ngốc suốt một buổi tối.
"Đã nói không được náo loạn, như thế nào còn kêu lớn tiếng hơn? Thật là tiểu cẩu ngu ngốc không biết nghe lời..."
"Xem ra nên hảo hảo trừng phạt tiểu cẩu một chút."
Quyền Thần Hàn Dạ Trạch nói xong, hắn một phen xốc lên miếng vải đen phía trên lồng sắt, lồng sắt nhỏ hẹp tối tăm cuối cùng cũng được nhìn thấy ánh sáng, bị nhốt bên trong là Tiểu Hoàng Đế Tiêu Ngọc, cậu ban ngày đăng cơ xưng đế, hiện tại buổi tối, là thời điểm nên thwujc hiện hứa hẹn với Quyền Thần Hàn Dạ Trạch.